Lần đầu tiên gặp mặt, chồng đã si mê vẻ đẹp cá tính với mái tóc tém và làn da trắng hồng của vợ. Từ ánh mắt nhìn đầu tiên, chồng đã quyết sẽ phải chinh phục bằng được vợ. Nhưng vợ là con nhà giàu còn chồng chỉ là một chàng trai quê nghèo, vừa đi làm vừa nuôi 2 em ăn học. Chồng cũng lăn tăn lắm nhưng chót si mê vợ rồi thì dửng dưng sao được đây?
Lần đầu tiên ngỏ lời yêu vợ, chồng cứ nghĩ là khó khăn lắm, chắc vợ sẽ chẳng nhận lời. Thế mà mọi chuyện lại ngoài sức tưởng tượng của chồng, vợ chỉ thẹn thùng một chút rồi nhận lời ngay. Chúng mình yêu nhau từ đấy, vợ không hề chê chồng nghèo, người nhà quê, chồng mừng lắm.
Ba năm yêu nhau, chồng đã cố gắng làm việc để kiếm tiền cưới vợ. Dù gia đình chồng nghèo nhưng chồng phải cố làm một đám cưới sao cho xứng với “nhà phố” của vợ chứ. Ngày nhà chồng mang lễ vật đến ngõ nhà vợ để xin lễ ăn hỏi, bố mẹ vợ vẫn chưa chấp nhận chồng. Bố mẹ sợ vợ lấy chồng sẽ nghèo, sẽ khổ. Cũng may là vợ vẫn một lòng thương chồng. Trời phật chứng giám cho tình yêu chúng mình nên 2 năm sau, đám cưới cũng diễn ra suôn sẻ.
Tuy vẫn phải đi thuê nhà trên thành phố nhưng trong nhà vợ chồng mình chẳng bao giờ vắng tiếng cười. Niềm vui lớn hơn cả khi vợ có bầu. Chồng thì hạnh phúc lắm vì sắp được lên chức bố nhưng vợ thì ngày ngày suy tư rồi nói hối hận vì đã mang bầu sớm. Vợ còn muốn phấn đấu nhiều cho sự nghiệp. Ngày nào chồng cũng tìm mọi lý lẽ khuyên vợ đừng suy nghĩ nhiều để ảnh hưởng đến con, thôi thì chúng mình hi sinh sự nghiệp vài năm rồi phấn đấu sau. Vợ bảo: “Em để cái thai này là chiều theo ý anh đấy nhé. Sau này con chào đời, anh chăm sóc con, em đi làm sớm.” Chồng đồng ý ngay, không quên kèm lời cảm ơn vợ lắm lắm vì đã chịu hy sinh vì gia đình mình.
Thế nhưng không hiểu sao từ ngày vợ có bầu, vợ thay tính đổi nết rõ rệt. Ngày nào vợ cũng bắt chồng đưa đi đón về khi đi làm mặc dù cơ quan vợ và chồng ngược đường nhau và cũng đâu gần gũi gì. Chồng chẳng ngại đâu nhưng chỉ sợ vợ đến cơ quan sớm, rồi chiều lại phải đợi chồng sẽ mệt mỏi hơn. Rồi những ngày chồng ốm, muốn nằm ngủ thêm một chút cũng bị vợ dựng dậy chỉ để đưa đi gội đầu hay đi siêu thị. Những lúc ấy, nói thật là chồng không muốn chút nào.
Hồi vợ mang thai tháng thứ 5, vợ chồng mình mới về quê chồng chơi. Vì vợ bầu bí nên bố mẹ chồng cũng chiều lắm. Vợ chẳng phải làm gì ngoài việc ăn và ngủ. Vợ đồng ý về quê khi đang bầu bí thế này là chồng cũng mừng lắm rồi. Thế mà khi lên thành phố, vợ bắt chồng giặt khăn, nấu nước, rửa chân, massage người cho vợ. Vợ bảo: “Tại về quê chồng xa nên vợ mệt mỏi thế. Thôi về lần này là hết trách nhiệm nhé, đẻ xong, con lớn rồi mới về nữa.” Chồng đã thoáng buồn nhưng nghĩ vợ bầu mệt mỏi nên cũng chiều vợ. Cả đêm đó vợ rên rỉ, trách mắng chồng… chồng nằm nghe chẳng nói được gì.
Ngày chưa bầu bí, buổi tối đi làm về vợ giành phần nấu cơm, rửa bát thế mà từ ngày bầu bí, mọi việc nội chợ đến tay chồng hết từ đi chợ, nấu cơm, rửa bát, giặt đồ. Mỗi lần vợ động vào là vợ kêu cả buổi tối, thôi thì chồng làm cố cho xong. Thế mà vợ vẫn chưa vừa ý đâu.
Hôm qua thứ 7, bạn bè rủ chồng đi đánh điện tử, chồng ham vui chơi đến 10 giờ tối thế mà vợ đã ra tận quán để gọi chồng về. Giá mà vợ chỉ gọi không thì chồng cũng chẳng nói làm gì đâu nhưng vừa ra đến nơi, vợ đã thẳng tay tát cho chồng một đòn méo mặt trước đông đảo bạn bè chồng. Nói thật là chồng mất mặt với mọi người lắm, không biết dấu mặt vào đâu. Nhưng chồng có đi chơi nhiều đâu, cả tháng mới 1-2 lần. Vợ cũng nên để cho chồng “xả hơi” một chút chứ.
Sau tất cả mọi việc, chồng vẫn yêu vợ thật nhiều, chồng thương vợ bầu bí nặng nề, vất vả lắm nhưng xin vợ hãy một lần nghĩ cho chồng. Vợ à, ngoài kia có biết bao người phụ nữ đang bầu bí thực hiện thiên chức làm vợ, làm mẹ. Họ vẫn hài lòng với cuộc sống của mình. Vậy vợ cũng hãy ngẫm nghĩ chút nhé, nếu mệt mỏi, chồng sẽ vẫn tình nguyện giúp vợ nhưng vợ đừng làm nũng, đừng ‘hành hạ’ chồng quá sức, vì sức chịu đựng của chồng cũng có hạn thôi mà.
Yêu vợ!…