Mặc dù từ trước tới nay những người bị mắc bệnh tự kỷ thường được cho uống các loại thuốc chống trầm cảm, nhưng các thí nghiệm lâm sàng cho thấy loại thuốc này hầu như không có tác dụng với các trẻ em bị mắc căn bệnh này, còn đối với người lớn thì công hiệu cũng rất ít.
Kết quả nghiên cứu nói trên được đăng tải trên tạp chí Cochrane Database of Systematic Reviews số ra tháng Tám.
Các nhà khoa học tại Đại học New South Wales và Bệnh viện Trẻ em Sydney ở Australia đã tiến hành thí nghiệm đối với 149 trẻ em bị mắc căn bệnh rối loạn phổ tự kỷ (ASDs). Những đứa trẻ này được chia thành hai nhóm. Nhóm thứ nhất được cho uống các loại thuốc chất ức chế serotonin có chọn lọc (SSRI) và nhóm đối chiếu được cho uống các loại thuốc giả dược (placebo).
Kết quả cho thấy có khoảng 1/3 số trẻ mắc bệnh tự kỷ ở mỗi nhóm có những dấu hiệu cải thiện về hành vi ứng xử lặp lại trong khoảng thời gian nghiên cứu. Không có những bằng chứng cho thấy có sự chênh lệch ở những đứa trẻ được dùng thuốc chống trầm cảm.
Trong khi đó, hai thí nghiệm tiến hành với người lớn cũng cho thấy chỉ có sự cải thiện chút ít đối với những người mắc bệnh tự kỷ sử dụng các loại thuốc trầm cảm so với những người sử dụng giả dược.
Thuốc chống trầm cảm (antidepressant) được khám phá trong thập niên 1950 và qua nhiều năm nghiên cứu và ứng dụng trong y học, trở thành một trong những loại thuốc thông dụng nhất hiện nay.
Có khoảng 30 loại thuốc chống trầm cảm, phần lớn nằm vào một trong bốn loại, gồm Tricyclics (thuốc chống trầm cảm ba vòng); MAOIs (thuốc ức chế onoamine oxidase); SSRIs (thuốc ức chế tái hấp thu chọn lọc trên Serotonin) và SNRIs (thuốc ức chế tái hấp thu trên Serotonin và Noradrenaline).
Hiện nay ở Mỹ có ba loại thuốc chống trầm cảm SSRIs là sertraline (Zoloft), fluoxetine (Prozac) và fluvoxamine (Luvox) được Cơ quan Dược phẩm và Thực phẩm Hoa Kỳ (FDA) cấp phép cho trẻ em từ bảy tuổi trở nên.
Tự kỷ là một bệnh rối loạn phát triển của hệ thần kinh biểu hiện rối loạn tâm thần. Những trẻ em bị tự kỷ thiếu hay chậm phát triển về khả năng liên hệ qua lại trong xã hội, không sử dụng được ngôn ngữ trong sinh hoạt xã hội, không thông hiểu hình ảnh ký hiệu và không biết chơi các trò cần sức tưởng tượng.
Nguyên nhân của bệnh cho tới nay vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng theo dự đoán thì nó bắt nguồn từ các yếu tố như rối loạn sinh hóa của cơ thể, dị dạng nhiễm sắc thể và một số hội chứng cần phải nghiên cứu thêm.