Vợ chồng tôi là giáo viên cấp ba, đã có cháu trai ba tuổi. Bố mẹ chồng tôi đang giục đẻ thêm. Tôi “xui” chồng thăm dò ý ông bà rằng chỉ sinh một đứa được không, thế là bị mắng té tát.
Ông bà nói vợ chồng tôi nhẫn tâm, khó coi, chỉ biết bo bo cho mình, muốn nhàn thân, sau này về già khắc biết. Cu Keng (con trai chúng tôi) cũng cần có anh có em, nó sẽ dễ hòa đồng với mọi người hơn, con một thường khó gần và ích kỷ…”. Ông bà nói rất nhiều nhưng vấn đề liên quan trực tiếp đến gia đình tôi thì lại không đề cập.
Chúng tôi đang sống chật chội trong căn hộ tập thể đã cũ của trường, cách quê hai đứa bốn mươi cây số. Ba người ở còn tạm ổn chứ thêm đứa nữa, lại thêm một người đến trông thì e rằng không “tải” được. Mà để có tiền mua đất xây nhà hoặc tìm chỗ trọ khá hơn thì kinh tế chưa cho phép.
Hai nữa, cũng do những khó khăn trong lần mang thai, sinh nở Keng mà đến giờ tôi vẫn giật mình ớn lạnh. Mang bầu khổ, đẻ cũng khổ, đến lúc sinh ra chăm chút cho con còn nhọc nhằn hơn. Ông bà hai bên bận, người còn công tác, người thì phải đi kiếm tiền nuôi mấy đứa sau… thành ra tôi chỉ được hai bà thay phiên nhau chăm cho đúng một tháng. Keng đầy tháng cho đến giờ đều do hai vợ chồng tự tay nuôi nấng, thay nhau trông, nếu cả hai bị trùng tiết thì nhờ đồng nghiệp ngó con giùm, cực khổ thế nào ai ở hoàn cảnh đó mới hiểu được.
Những hôm con “biếng chơi”, phải thức đêm bế ẵm, hai vợ chồng lếch thếch lên lớp, ngáp ngắn ngáp dài, nom bệ rạc, thảm thương… Thuê người trông thì lương chẳng bõ, lại không yên tâm. Lúc Keng được tuổi rưỡi đành cho đi nhà trẻ mới nhàn được đôi chút.
Bà nội nói đẻ đứa sau bà sẽ đến trông giúp, nghe thì hay nhưng tôi vẫn run run nhớ lại lời cô em dâu mếu máo: “Bà vốn ghê gớm, vừa trông vừa chửi cả mẹ lẫn con… Cũng do thằng bé quấy, em thì vừa nghèo vừa vụng”. Tôi cũng đâu hơn gì. Bà bảo: “Không thì khi nào đẻ, cho đứa lớn về ở với ông bà”. Với tôi đó là điều bần cùng bất đắc dĩ, có bố mẹ nào nỡ xa con.
Đẻ một đứa sẽ có điều kiện, thời gian và tiền của dành cho con hơn. Còn sinh con ra rồi để nó thiếu thốn, không được vui chơi, thậm chí phải bươn chải, đành lòng được không? Nếu nói rằng đẻ con cho vui thì với tôi, một đứa là đủ thấy vui, hạnh phúc và thấm nhuần những mệt mỏi để biết đến công lao của bố mẹ rồi.
Quan niệm đông con đông của, nhiều con cháu là có phúc, đẻ con cho ông bà vui e rằng đã quá cũ. Đó mới là ích kỷ, độc đoán.
Tôi đem ý định này nói với bố mẹ đẻ thì ông bà cũng giận dữ, rồi nói tôi sẽ bị “ném đá” can tội khác người. Tôi đâu thấy luật nào quy định phải đẻ hai con, có chăng là từ trong tiềm thức của mỗi người. Thôi thì, có người thích và đủ điều kiện đẻ, nuôi ba, bốn đứa, cũng phải có người chỉ đẻ một cho dân số cân đối.
Chồng tôi cũng hãi cảnh nuôi con mọn và sợ đẻ thêm không mang được trách nhiệm oằn vai, nhưng lại lo ông bà buồn rầu trách móc, rồi sợ bị đàm tiếu là lập dị. Tôi không sợ mà cái tôi lo là nhà ở, tài chính và điều kiện thực tế. Còn theo ông bà nội ngoại (và có thể là nhiều người) của cố là của được. Tất nhiên cố thì cố được, nhưng cố để làm gì?
Giờ phúc lợi xã hội và bảo hiểm đã khá hơn, dân trí tiến bộ, cuộc sống đi lên, mình có thể sống tốt cho đến cuối đời, khỏi phiền hà đến con. Bao người đông con nhưng dạy dỗ, nuôi nấng không đến nơi để nó hỗn láo hoặc bệnh tật không khéo còn báo cô mình và có khi chẳng tình cảm gần gũi bằng một đứa.
Tôi nghĩ thế và đưa lên đây để xin ý kiến đóng góp của mọi người, đồng tình hoặc phản đối để tôi hiểu rõ hơn, mong ra được quyết định hợp lý.
Theo Dân Trí
Phạm thị Bình đã bình luận
Con cái là niềm hạnh phúc của bố mẹ
Bạn thân mến!
Hoàn cảnh của hai bạn y chang nhà mình: hai vợ chồng giáo viên,ở căn nhà tập thể chật chội, xa quê đến 150 km, ông bà già cả rồi không chăm sóc cháu được. Chỉ có điều con mình bây giờ 5 tuổi rồi.
Khỏi phải kể, thì bạn cũng biết hai vợ chồng vất vả như thế nào khi chăm con mọn. Nói thật với bạn, khi chăm con đúng là ” có con thì non mọi bề”. Tuy nhiên bây giờ bé lên 5 mình thây cũng nhàn hơn, và bắt đầu “cuộc chiến” với đứa thứ hai đây.
Tuy vất vả nhiều như thế, nhưng hai vợ chồng không khi nào nghĩ chỉ sinh một đứa đâu, vì đơn giản là con cái là niềm hạnh phúc, các vất vả khổ cực khi nuôi con theo tháng ngày mình quên lúc nào không hay, có lẽ bởi vì bên cạnh vất vả lúc nào cũng có niềm vui. Bản thân gia đình mình ngày xưa cũng chỉ có 2 chị em, gia đình cũng vất vả, bây giờ cậu em đi học ở nước ngoài, thấy heo hút lắm. Lúc này mình ước trước đây bố mẹ đẻ 3, 4 đứa thì bây giờ đỡ …buồn. Nghĩ thế, nên dù thế nào ít nhất mình cũng phải hai đứa ( tối đa). Con gái mình bây giờ ngày nào cũng thơm em trong bụng mẹ, nó sốt ruột mong em lắm.
Đó là ý kiến của mình, còn bạn, nếu bạn thấy nuôi con đang vất vả quá thì bạn khoan đã sinh tiếp, để thêm thời gian nữa hẵng hay. Biết đâu lúc đó bạn lại háo hức muốn sinh bé nữa thì sao?