Nhìn những gương mặt non nớt hồn nhiên nô đùa bên nhau, không ai hình dung nổi đây lại là những đứa trẻ đang hằng ngày, hàng giờ phải chống chọi với tử thần. Các em còn quá nhỏ để hiểu những nỗi đau mà bản thân và gia đình đang phải gánh chịu. Bố mẹ của các em, sau nhiều năm theo đuổi việc chữa bệnh cho con đã lâm vào cảnh tán gia bại sản nên rất cần sự quan tâm, giúp đỡ của mọi người.
Điều trị cho bệnh nhi tại khoa Ung bướu – Bệnh viện Nhi trung ương.
Những mảnh đời bất hạnh
Cháu Đặng Ngọc Võ, 5 tuổi, quê ở Quỳnh Lưu, Nghệ An có gương mặt bầu bĩnh, nhưng đầu bị rụng hết tóc – hậu quả của những đợt xạ trị. Căn bệnh ung thư hạch quái ác đã vắt kiệt sức lực khiến Võ không còn nhanh nhẹn, hoạt bát như trước nữa. Giọng yếu ớt, Võ hồn nhiên nói với chúng tôi: “Các cô, các chú bảo, cháu cứ ngoan ngoãn thì chỉ cần chữa trị một thời gian bệnh sẽ khỏi. Ước gì cháu sớm khỏi bệnh để được về nhà vui chơi với các bạn. Cháu ở đây đã được gần 8 tháng rồi, cháu nhớ các bạn lắm”. Nhìn đôi mắt trong veo của Võ, chúng tôi không khỏi xót xa. Một chồi non với biết bao ước mơ, hy vọng chưa kịp nhú thì đã sớm bị bệnh tật tàn phá, hủy hoại, tương lai chỉ còn là một màu xám xịt.
Cùng chung nỗi bất hạnh là cháu Đoàn Văn Thạch, 11 tuổi, quê ở Bình Giang, Hải Dương. Cách đây 3 năm, Thạch thỉnh thoảng lại đau quặn ở hai bên nách, gia đình cho uống thuốc giảm đau nhưng mãi không khỏi. Lên bệnh viện tuyến huyện, rồi tuyến tỉnh, các bác sĩ mới phát hiện Thạch mắc bệnh ung thư. Cách đây một năm, Thạch được chuyển đến Bệnh viện Nhi trung ương để chữa trị bệnh. Bố Thạch – anh Đoàn Văn Như nói chuyện với chúng tôi rưng rưng nước mắt: “Ông trời bắt tội cháu, khiến mấy năm nay cháu phải chịu nhiều đau đớn, phải ở hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Các bác sĩ bảo giờ bệnh của cháu đã chuyển sang giai đoạn di căn. Nhưng còn nước còn tát, gia đình tôi sẽ tiếp tục theo đuổi việc chữa bệnh cho cháu. Hy vọng y học tiến bộ sẽ chữa được bệnh của cháu”. Nếu không bị bệnh, Thạch bây giờ đã là cậu học trò thông minh, học giỏi được bạn bè, thầy, cô quý mến. Hơn một năm bỏ học theo đuổi việc chữa bệnh, nhưng Thạch vẫn nhớ như in những bài học đã học ở trường. Thạch nói, cháu sẽ quyết tâm chống chọi với bệnh tật để tiếp tục được cắp sách đến trường. Nghe Thạch tâm sự mà chúng tôi không khỏi đắng lòng, bệnh của cháu đã chuyển sang giai đoạn di căn, mạng sống của cháu có thể bị tử thần cướp đi bất cứ lúc nào.
Ở khoa Ung bướu, Bệnh viện Nhi trung ương có 60 trẻ không may mắc bệnh ung thư. Hầu hết các cháu đều còn nhỏ, không cảm nhận được nỗi bất hạnh mà mình đang phải gánh chịu nên vẫn vô tư vui đùa. Chỉ có các bậc phụ huynh là ngày đêm không khỏi lo lắng, ngậm ngùi trước số phận bất hạnh của con và của gia đình.
“Cá chuối đắm đuối vì con”
Nhìn chị Trần Thị Ngọc ẵm cháu Lưu Thành Luân, 19 tháng tuổi mà chúng tôi không khỏi xót xa, thương cảm. Đôi mắt chị đỏ hoe, ngân ngấn nước, chỉ trực trào ra trên thớ da khô cằn, nhăn nheo hằn sâu nỗi khắc khổ khi kể về hoàn cảnh gia đình. Chị quê ở huyện Nghĩa Đàn, tỉnh Nghệ An, gia đình làm ruộng, cuộc sống chỉ đủ ăn. Ngày đứa con đầu Lưu Thành Luân chào đời, vợ chồng chị chưa kịp mừng đã lo bởi Luân rất yếu, thường xuyên ốm và kêu khóc. Đưa con đến Bệnh viện Nhi trung ương khám, vợ chồng chị điếng người khi các bác sĩ chuyển Luân vào khoa Ung bướu. Vậy là từ đó đến nay đã được hơn 6 tháng Luân phải điều trị bằng hóa chất. 6 tháng theo con với những toa thuốc đắt đỏ lên đến tiền triệu, giờ vợ chồng chị đã nợ người ta vài chục triệu đồng. “Hai vợ chồng tôi ở đây chăm con nên chẳng làm được gì. Vợ chồng tôi chỉ mong, sau đợt điều trị này, sức khỏe của cháu sớm ổn định để về quê làm việc trả nợ mọi người”, chị Ngọc buồn rầu tâm sự. Nói là nói vậy nhưng thực ra vợ chồng chị cũng chưa biết đến bao giờ mới trả hết nợ. Trước đây khi chưa có con, vợ chăm chỉ cày cấy, chồng hì hụi làm thợ xây mà mới chỉ đủ ăn. Còn bây giờ, con ốm, có lẽ vợ chồng chị đành khất nợ người ta dài dài.
Những cháu nhỏ bị bệnh ung thư ở khoa Ung bướu, Bệnh viện Nhi trung ương đa phần đều đã “nướng” hết gia tài và đưa bố mẹ vào cảnh nợ nần. Anh Đặng Ngọc Biền – bố cháu Đặng Ngọc Võ tâm sự: “Nhà tôi có 3 sào ruộng, 6 nhân khẩu trông chờ vào đó nên cuộc sống gia đình hết sức khó khăn. Từ khi cháu Võ mang bệnh, để có tiền chữa bệnh cho cháu, tôi đã phải đi vay mượn bạn bè, hàng xóm. Bây giờ tôi cũng không biết vay ở đâu nữa. Thôi thì cứ chữa bệnh cho cháu được đến đâu hay đến đó”. Anh Huỳnh Tăng Cường, có con là Huỳnh Tăng Nam, bị bệnh bạch cầu cấp cho biết, gia đình anh thuộc diện nghèo ở địa phương. Đưa con vào khoa Ung bướu chữa trị bệnh, anh để lại người vợ ở nhà đang ở cữ với đứa con nhỏ. Cả gia đình anh chỉ trông chờ vào sức lao động của ông bà nội già nua. “Hai tháng đầu tiên, vợ chồng tôi phải chi gần 26 triệu đồng cho chỉ riêng tiền ăn uống và tiền chăm sóc, tiền thuốc – tất cả đều đang là số tiền nợ”, anh Cường thở dài.
Theo quy định, trẻ dưới 6 tuổi được miễn viện phí, đa số trẻ lớn hơn thì chữa bệnh nhờ vào bảo hiểm y tế… Nhưng những hóa chất không có trong danh mục thì gia đình các cháu phải mua. Với những gia đình nghèo thì đây quả là một nỗi lo lớn. Nếu không có sự chung tay góp sức của những con người có tấm lòng nhân hậu, chẳng biết cuộc đời bất hạnh của những đứa trẻ mắc bệnh ung thư ở khoa Ung bướu, Bệnh viện Nhi trung ương rồi sẽ ra sao.