Thậm chí, khi chưa siêu âm, chồng nói nếu là con gái thì đặt tên con là Ngọc Như. Nhân tình chồng tôi tên Ngọc Như. Trong những tấm hình đó, chồng vẫn đeo nhẫn cưới nên tôi không biết cô này có biết anh đã có vợ hay chưa.
Tôi và chồng học cùng đại học, yêu nhau ngay từ những năm đầu của thời sinh viên. Những giận hờn, trách móc rồi cũng nhanh chóng qua đi, chúng tôi yêu nhau trong sự vun vén của mọi người. Nhưng không phải lúc nào tình yêu là chung thuỷ…
Suốt đoạn đường còn lại, chồng lại có ngựa quen đường cũ không?
Trước đây, khi đang yêu, đã có 1 lần anh đi công tác 6 tháng và phản bội tôi. Nhưng sau đó khi anh quay về, tôi tha thứ tất cả vì tin rằng đó là phút yếu lòng. Chúng tôi vẫn đến với nhau bằng một đám cưới ấm cúng đã được 2 năm.
Khi phát hiện mình mang thai, thì cũng là lúc tôi biết mình bị nhiễm nấm âm đạo, bác sỹ khuyên kiêng chuyện vợ chồng trong 3 tháng đầu để chữa dứt bệnh. Sau khi chữa khỏi, tôi gần gũi anh… anh từ chối với lý do nguy hiểm cho con. Từ đó…
Cơ quan chồng tôi 8h mới vào làm, nhưng anh ra khỏi nhà khi chưa đến 6h, nói là để khỏi bị kẹt xe. Rồi những đêm về khuya… Vợ mang bầu, anh lấy lý do đó để không đưa vợ đi xa, cả việc đi ăn uống bên ngoài cũng hạn chế vì không hợp vệ sinh. Chồng thay đổi, chiếc điện thoại của chồng là vật bất ly thân, làm bất cứ việc gì chồng cũng kè kè điện thoại ở bên. Đã thế, tên vợ trong danh bạ chỉ đúng 1 chữ Hà không như trước đây lưu là vợ hay em yêu nữa. Biết là chồng đang dấu diếm điều gì nhưng tôi không có bằng chứng, chỉ suy đoán nên cứ nói ra là chồng gạt phắt ngay.
Tôi cố nhủ với lòng, mình đang suy diễn mà thôi… Nhưng tình cờ lướt web, nghĩ bụng lên mạng tìm kiếm thông tin về chồng thì ra ngay blog nhân tình của chồng. Con bé kém chồng 8 tuổi, hiện đang học lớp 12. Trong blog vẫn còn hình và những tin nhắn mùi mẫn của chồng: Anh yêu em nhiều lắm, anh nhớ em, tình yêu của anh… Những câu nói mà từ khi cưới tới giờ tôi chưa được nghe. Càng xem hình, máu nóng càng bốc lên. Hoá ra, những nơi tôi muốn đi, chồng luôn kiếm cớ để ở nhà nhưng lại đưa nhân tình đến. Nhớ lại khi tôi rủ chồng đi coi phim thì anh nói có phim không phù hợp cho bà bầu, đi ăn kem thì nói sợ bị lạnh bụng, đau bụng …
Thậm chí, khi chưa siêu âm, chồng còn nói nếu là con gái thì đặt tên bé là Ngọc Như. Đó là tên nhân tình của anh. Trong những tấm hình đó, chồng vẫn đeo nhẫn cưới nên tôi không biết con bé này có biết anh đã có vợ hay chưa? Theo dõi kỹ hơn, tôi phát hiện anh qua lại vào khoảng thời gian tôi mang bầu hơn 1 tháng.
Vì mẹ tôi mới lên thăm và đang ở lại chăm sóc cho tôi, nên không dám làm to chuyện. Tôi gọi anh về, đưa anh những bằng chứng. Lúc đó, tôi chỉ muốn ra ngô, ra khoai… Chồng im lặng. Thật sự thất vọng và tôi khóc như chưa bao giờ khóc.
Tôi không nói chuyện với anh từ hôm đó. Chồng nhắn tin: Anh xin lỗi, anh không biết phải nói gì với em vào lúc này, nếu em không muốn nói chuyện với anh thì em cứ viết ra những gì em muốn nói, anh sẽ trả lời tất cả, anh xin lỗi, anh đã làm khổ em.
Nhưng tôi vẫn im lặng không nói gì. Anh thấy phản ứng của tôi như vậy thì cũng không dám nói chuyện, hay đụng vào vợ. Hôm qua tôi vừa lấy điện thoại của chồng thì thấy phần danh bạ bị xóa sạch, chỉ còn lại số điện thoại của gia đình và một vài người bạn chung của chúng tôi, tên tôi trong danh bạ cũng được đổi lại thành: Vợ. Đêm nào tôi cũng khó ngủ, cứ nhắm mắt là lại thấy mình đang khóc, nhưng chồng thì vẫn cứ ngủ ngon bình thường.
Phân vân, tôi nửa muốn tha thứ, nửa không? Tôi không muốn con chưa sinh ra đã không có cha, vả lại tôi vẫn còn thương chồng nhiều lắm. Nhưng nếu tha thứ, tôi sợ mình không đủ vị tha để thực sự quên đi chuyện này. Sự tin tưởng vào chồng cũng đã vơi đi rất nhiều và suốt đoạn đường còn lại, chồng lại có ngựa quen đường cũ không?