Ngày càng nhiều người trẻ Mỹ vẫn đang sống cùng bố mẹ do tác động của suy thoái kinh tế và tình trạng thiếu việc làm – một nghiên cứu mới đây cho hay.
Các nghiên cứu nói rằng năm ngoái có 52,8% người Mỹ từ 18 tới 24 tuổi hiện đang sống cùng bố mẹ – so với 47,3% trong năm 1970.
“Điều kiện làm việc không thuận lợi làm cho các khoản đầu tư vào giáo dục và trường học là một sự lựa chọn hấp dẫn hơn với một số người trẻ” – bà Vanessa Wight tới từ ĐH Columbia, New York cho hay.
“Sống cùng gia đình là điều cần thiết đối với những người trẻ chưa thể độc lập về tài chính để có thể sống một mình” – nhà nghiên cứu cấp cao tại Trung tâm quốc gia Trẻ em đói nghèo kiêm cố vấn tại ĐH Columbia nói thêm.
Nghiên cứu này cũng cho thấy một trong bảy người trẻ không thể độc lập về tài chính. Bà Wight nói thêm rằng quá trình chuyển đổi thành một người trưởng thành đang bị chậm lại, không giống như những thập kỉ trước khi mà trưởng thành đồng nghĩa với việc sống riêng, kết hôn và có con.
Các nhà nghiên cứu – những người sử dụng dữ liệu của Cơ quan điều tra dân số Mỹ – đã phát hiện ra rằng việc những người trẻ Mỹ ‘lớn chậm’ trùng hợp với sự gia tăng số lượng người trẻ nước này đăng kí theo học ở các trường. Con số này đã tăng lên từ gần 30% trong năm 1970 tới 45,5% trong năm 2008.
Nhiều người trẻ cũng trì hoãn việc kết hôn. Vào năm 1970, tuổi kết hôn trung bình cho lần kết hôn đầu tiên là 20,8 ở phụ nữ và 23,2 ở đàn ông, trong khi con số đó trong năm 2009 là 25,9 ở phụ nữ và 28,1 ở đàn ông.
“Một vài nghiên cứu cho thấy khái niệm về tuổi trưởng thành đang thay đổi và rằng kết hôn và sinh con – những biểu hiện của việc đã trưởng thành trước đây – không còn quan trọng trong việc định nghĩa một sự chuyển tiếp thành công sang tuổi trưởng thành” – bà Wight nói.
“Một số người lập luận rằng những thay đổi trong giá trị và quan điểm mới là những dấu hiệu chủ nghĩa cá nhân. Vì thế, chúng ta không mấy hào hứng với việc kết hôn” – bà nói thêm.
Cộng đồng người Mỹ bản địa và người Mỹ ở Alaska có tỷ lệ người trẻ phụ thuộc tài chính vào bố mẹ cao nhất.
“So với các nhóm dân tộc khác thì họ có truyền thống nhận được ít cơ hội việc làm trong cộng đồng của mình, tỷ lệ thất nghiệp của họ cao hơn và tỷ lệ mắc bệnh trầm cảm cao” – bà cho biết.
“Chúng ta cần tập trung vào việc để trẻ em và thanh thiếu niên được phát triển thành người trưởng thành theo tốc độ bình thường… Và chúng ta cần tập trung vào việc kết nối lại với những người trẻ đã đi chệch hướng và không thể ‘lớn’”.