Một người mẹ có hai cậu con trai. Cậu thứ nhất thông minh, đẹp trai bình thường nên dĩ nhiên anh ta làm một công việc cũng bình thường: dược sĩ ở một tiệm bán thuốc nhỏ. Cậu thứ hai ngoài thông minh, đẹp trai lại nhanh nhẹn, hoạt ngôn nên anh ta thi đỗ vào trường đại học y nổi tiếng nhất nước và có rất nhiều bạn gái theo đuổi. Ra trường anh này mở một phòng khám tư nhân chuyên chữa bệnh cho trẻ con và vẫn có nhiều bóng hồng vây quanh, trong khi anh trai mình vẫn cô đơn, một mình một bóng.
Tôi đã tự hỏi hình như cuộc đời thiếu công bằng với chàng trai thứ nhất khi anh ta cái gì cũng thua kém người em của mình. Thậm chí, khi đã cận kề tuổi 40, anh ta vẫn không có nổi một cô bạn gái, nói gì đến một người vợ. Có lẽ, bà mẹ cũng nhận ra điều này nên một cách không cố ý, bà đã quan tâm hơn đến người con cả một chút. Khi còn nhỏ, vì nhà nghèo, mỗi dịp tết người anh cả được mua quần áo mới còn người em thì mặc lại đồ cũ của anh. Sách vở đi học, người em cũng dùng lại từ người anh. Cậu em trai vì thế suốt từ hồi nhỏ đến lớn luôn thấy mình bị đối xử thiếu công bằng, rằng mẹ yêu thương anh cả hơn mình.
Cho đến một ngày rất lâu sau đó, người em trong một lần cãi mẹ đã bị anh cả đánh cho một trận. Anh ta tức quá kể lể hết nỗi niềm của mình để rồi nhận được những lời này từ anh mình: “Anh xin lỗi vì vô tình đã lấy đi nhiều thứ của em. Trước đây còn nhỏ không biết, từ giờ em muốn thứ gì anh cũng không giành với em. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất: Em đừng bao giờ cãi lại bố mẹ”. Còn bà mẹ khi biết chuyện, đã khóc và nói rằng: Chúng mày như những ngón tay của mẹ. Có ngón dài, ngón ngắn nhưng dù bị thương ở ngón nào mẹ cũng đau như nhau. Hóa ra, cuộc đời cũng rất công bằng khi có những bù trừ cho cả hai anh em, dù bằng cách này hay cách khác. Phải chăng, dù có một chút thiên vị sai lệch thì có lẽ cũng chẳng cần so đo, tính toán nhiều đến thế, bởi họ là anh em một nhà. Mà đã là tình thân, máu mủ thì ai hơn, ai kém có đáng kể gì. Sự yêu thương mới là quan trọng.