Ăn đi, sao cứ ngậm thế hả? Cô chị 11 tuổi quát cô em gái nhỏ chừng 6-7 tuổi tại một quán xôi sáng. Cô em miệng nhồm nhoàm ngậm đồ ăn, nước mắt nước mũi vòng quanh, vừa cố nuốt vừa sụt sịt mà không dám khóc to vì sợ đồ ăn rơi ra hết.
Trong khi cô em gái cố gắng vật lộn với cái mồm ngậm đầy xôi thì cô chị tay vẫn lăm le cái thìa dứ dứ trước mặt, miệng vẫn quát cô em ăn nhanh hơn.
Cô chủ quán dịu giọng nhắc cô chị: “Sao cháu không dỗ em ăn mà lại quát em thế? Cứ từ từ rồi em sẽ ăn hết thôi mà”.
Với gương mặt non thơ của đứa trẻ 11 tuổi, cô chị bặm miệng và tiếp tục dứ thìa xôi trước mặt cô em. Nó cố tỏ vẻ không quan tâm. Ăn xong bữa sáng đơn giản ấy, cô chị lại lếch thếch dắt tay cô em, lút thút đi về trong cơn mưa buổi sáng mùa Đông lạnh lẽo.
Cái dáng đi lũn cũn của 2 đứa trẻ trong mưa không khỏi làm xúc động động cô bán hàng, với đôi mắt hoe đỏ, cô chép miệng thở dài: “Tội nghiệp hai đứa trẻ đó quá, bố thì đã nghiện hút như thế, mẹ lại nhảy lầu tự tử, chẳng biết sau này trưởng thành kiểu gì nữa”.
Nghe câu nói ấy, tôi sực nhớ đến chuyện cách đây hơn một tháng. Cô em gái 12 tuổi của tôi đi học về và kể về mẹ của một bạn cùng trường nó nhảy từ tầng 20 khu chung cư Văn Quán. Mẹ tự vẫn vì bố bạn ấy nghiện hút. Cổ họng tôi bỗng nghẹn lại, miếng đồ ăn trong miệng trở nên đắng ngắt và khó nuốt đến lạ kỳ, ngoái đầu nhìn theo bóng hai đứa trẻ đã đi được một đoạn xa, chợt thấy mắt nhòa đi.
Tôi không biết nỗi khổ của người phụ nữ kia đến mức nào để cô ấy có thể làm điều dại dột đến như vậy, nhưng tôi đã có thể cảm nhận phần nào nỗi khổ mà hai em đã, đang và sẽ phải hứng chịu trong cái cuộc sống vốn đã chẳng dễ dàng này. Không biết rằng, người phụ nữ kia, trước khi gieo mình vào khoảng không rộng lớn và tối đen ấy, có chút hình ảnh nào của hai đứa bé này hiện ra trong đầu không, tôi không biết người phụ nữ đó đã phải chịu đựng điều gì nhưng liệu cô ấy có hiểu được rằng những đứa con của mình sẽ phải chịu đựng những gì không?
Bóng hai đứa trẻ đã khuất hẳn sau ngã rẽ, con đường mưa bùn bẩn lấm tấm bắn vào gấu quần người đi đường. Hối hả, hối hả. Ai cũng đi nhanh để thoát khỏi cái thứ thời tiết đáng ghét này và muốn mau chóng về gia đình ấm cúng của mình. Nhưng hai cô bé ấy có còn cái gọi là gia đình để về nữa hay không?
Mưa vẫn rơi đều đều…