Chưa bao giờ em thấy làm trẻ con khổ như bây giờ! Chương trình học hành quá nặng, học thêm quá nhiều, đi học quá xa (nếu cứ muốn trường chuyên lớp chọn);
Bạn học quá ít (do nhà chia lô kín cổng cao tường, bố mẹ đưa đón bằng xe máy, ôtô)…, trẻ con còn đương đầu với bao nhiêu hiểm nguy mà những người lớn ham tiền hoặc vô trách nhiệm mang lại.
Vài tuần trước, vụ kẹo phát sáng làm nhiều người lo héo cả ruột, chỉ sợ con mình có vài đồng tiền lẻ trong túi, tan học đứng chờ mẹ đón nhỡ tay mua ăn.
Ngày bé, em cũng rất thích có vài hào mua quà ở cổng trường. Me chua, táo dầm, bò bía, bánh chín tầng mây… Người lớn ngày ấy cũng sợ trẻ con bọn em ăn vào đau bụng. So với sự độc hại của quà cho con trẻ bây giờ, hoá ra mấy thứ ấy lành…
Xong vụ kẹo phát sáng, chuyển sang vụ cá mực caosu. Chưa xong vụ kẹo caosu, đến nước cam có chất kích dục. Video clip đầy trên mạng ảnh trẻ con đánh nhau kiểu xã hội đen. Bạo lực khắp nơi, gia đình cũng như nhà trường, lật báo nào cũng thấy dăm ba tin kiểu ấy mỗi ngày.
Trẻ con khổ chuyện học hành, ăn uống, chuyện chơi bời bạn bè. Khổ vì những đòi hỏi ngày càng cao của các bậc cha mẹ. Hôm nọ đi họp phụ huynh cho con, em thấy cô ngồi cạnh suýt nữa khóc vì điểm thi Toán giữa học kỳ của con cô ấy chỉ được 7. “Em sẽ cho nó một trận, hệ số 2, thế này lại không được học sinh giỏi cuối năm”, cô ấy hầm hầm bảo em như vậy.
Không giỏi thì tiên tiến cũng được chứ sao? Chị này, tiên tiến là thế nào? Giỏi cả 5 năm tiểu học mới được vào đây, 4 năm trung học cơ sở nhỡ có một năm tiên tiến thi vào Chu Văn An, Việt Đức, Thăng Long… làm sao được.
Đấy, làm trẻ con khổ thế! Nhiều lúc nghĩ thương chúng nó. Người lớn hôm nay tiêu xài phung phí bao nhiêu không hình dung được, phung phí cả tài nguyên đất nước mà không nghĩ sau này trẻ con phải gánh vô vàn nợ. Em cứ nghĩ sau này chúng nó lớn lên, có khi chúng oán mình.
Vì thế, chẳng mấy khi em bắt con phải giỏi, phải tài, phải tinh thông nhiều mặt. Cũng chẳng dám đòi chúng nó chăm lo báo hiếu như mình mong (mà mình cũng có chăm lo báo hiếu được gì cho bố mẹ mình đâu).
Hôm nay về, đang mệt, thời tiết bất thường… Lọ mọ dắt xe vào nhà, bỗng thằng cu con, như mọi khi là đang vừa dán mắt vào màn hình máy tính vừa chào mẹ, nhanh nhẩu chạy xuống: “Mẹ, có gì nặng để con xách lên”, thằng lớn cũng buông quyển sách xuống, ngó ra thông báo: “Con đặt cơm, đổ rác rồi…”. Tự dưng vơi hết cả mệt nhọc trong người. Thì ra con cũng đã đến lúc lớn. Có khi mắng mỏ cằn nhằn đôi khi của mình có tác dụng, nghĩ càng thương!
Thương chúng nó nhiều hơn, nhưng lại bớt được chút thương mình mỗi khi đi làm về xách nặng, lại lúi húi đặt cơm và đổ rác mỗi ngày.