Gần đây ở Hà Nội và TP Hồ Chí Minh, một số đám cưới được tổ chức ở những nhà hàng, khách sạn, hội trường… lớn thường có thêm “hạng mục” mua vui của dàn vũ công và ca sĩ nhí khá chuyên nghiệp.
Dàn vũ công- ca sĩ này gồm độ chục cháu bé đủ gái trai, độ 6-7 tuổi, xinh xắn kháu khỉnh, ăn mặc rất… “hợp thời trang” và múa hát rất điệu nghệ.
Chương trình biểu diễn của các cháu thường bắt đầu bằng màn phù dâu, phù rể từ tiền sảnh tiến vào sân khấu hôn lễ. Những cô bé, cậu bé ngây thơ xinh đẹp, trong những bộ cánh trắng muốt như những thiên thần bé nhỏ “hộ tống” cô dâu chú rể trong ngày vui trọng đại nhất của cuộc đời, trông thật ấn tượng.
Tiếp đến, sau màn ra mắt phát biểu của hai gia đình và lễ trao nhẫn, cắt bánh, rót rượu… của đôi tân hôn là những tiết mục múa hát của các cháu. Hát song ca, tam ca có múa phụ họa như… người lớn. Nữ thì guốc cao gót, váy ngắn, áo hở; nam thì giày đen, áo đuôi tôm, cổ thắt nơ… cũng sành điệu như người lớn. Trong khi đó người lớn thì… say sưa ăn uống và thưởng thức múa hát, thỉnh thoảng thấy rộ lên những tràng “zdô… zdô” thay cho tiếng vỗ tay.
Nghe nói, đám cưới nào có thêm “khoản” phục vụ này là phải chi thêm một khoản tiền đáng kể. Ăn chơi thì phải tốn kém và để có một lễ cưới sang trọng, ấn tượng, “hoành tráng” hơn người thì chi thêm dăm bảy triệu có đáng là bao(!).
Quả thật hồi mới xuất hiện “mốt” này ở một số đám cưới, nhiều thực khách cũng thấy là lạ, vui vui. Nhưng khi loại hình dịch vụ này đang có xu hướng đại trà, phổ biến thành “công nghệ dịch vụ” thì nhiều thực khách trong tiệc cưới bỗng… băn khoăn áy náy: Tuổi các cháu đâu phải tuổi đi phục vụ để kiếm tiền ở khách sạn, nhà hàng? Lẽ ra giờ này các cháu phải được vui đùa nghỉ ngơi để chuẩn bị đến trường hoặc ngồi vào góc học tập chứ? Mà sao các cháu lại toàn múa hát những ca khúc và điệu bộ của người lớn thế kia? Ấy là chưa kể trong khi các bậc chú bác, ông bà thì ăn uống cười đùa mà bắt các cháu tuổi nhi đồng múa hát phục vụ thì… khó coi quá!
Được biết, chuyện đồng ấu phù dâu phù rể là một nghi thức hôn lễ đã có hàng trăm năm trước trên thế giới và mới du nhập vào nước ta khoảng giữa thế kỷ trước. Đó là một nghi thức giàu ý nghĩa tượng trưng được chấp nhận ở nhiều nền văn hóa Đông-Tây. Nhưng nếu nghi thức ấy bị lạm dụng, bị biến tướng theo mục đích thương mại thì ý nghĩa thiêng liêng nguyên khởi của nó cũng không còn nữa. Và như vậy thì xét về cả lý lẫn tình đều rất đáng băn khoăn, áy náy…