“Em mong sao xã hội cộng đồng hãy chung tay góp sức lại để xây dựng những ngôi nhà hạnh phúc cho trẻ em Việt Nam nghèo khó, không còn những mảnh đời vất vả sớm khuya, mà tương lai mù mịt.”
Đây là bài dự thi cuộc thi “Nếu em có quyền được thay đổi hoàn cảnh hiện nay của trẻ em Việt Nam, em muốn thay đổi cái gì vì lợi ích tốt đẹp nhất cho trẻ em Việt Nam?”. Tác giả: Vũ Thị Tú Duyên, trú tại 1463 đường 3/2 phường 16 quận 11 TP.HCM.
Kính gửi: Ban tổ chức cuộc thi
Đầu thư em xin chân thành cảm ơn Ban Tổ chức đã quan tâm sâu sắc đến tương lai của trẻ em Việt Nam.
Nếu em có quyền thay đổi hoàn cảnh hiện nay của trẻ em Việt Nam, em sẽ tha thiết kêu gọi cộng đồng mọi người vì lòng nhân ái, hãy mở rộng vòng tay, chia sẻ và đem lại ấm no hạnh phúc cho những trẻ em Việt Nam có những mảnh đời bất hạnh. Mỗi đóng góp của một tấm lòng, sẽ xây dựng được những ngôi nhà hạnh phúc, ấm áp tình người, cho những trẻ em cô côi, đói nghèo, tàn tật, không nơi nương tựa, không thể bươn trải vượt lên số phận, đắng cay thiệt thòi.
Em mong sao có tiền để cùng mọi người chung sức, đắp xây những cơ sở từ thiện, có nơi ăn chốn ở đào tạo dạy nghề, rộng rãi trên đất nước, dành riêng cho những trẻ em có hoàn cảnh đáng thương, cần được chăm sóc, được học hành đến nơi đến chốn, có công việc làm tự nuôi thân, để hướng đến tương lai tươi sáng, không còn mặc cảm với xã hội. Có như vậy, sẽ đóng góp dựng xây được một thế hệ trẻ, lành mạnh bớt đi những tệ nạn xã hội, như trộm cắp, hư hỏng, hút chích, ma túy, mại dâm. Nhất là trẻ em ở những vùng sâu, vùng xa, ít được sự chia sẻ của xã hội,…
Xin cộng đồng hãy lắng nghe những trái tim non yếu ớt, mong mỏi đợi chờ được chia sẻ, vun đắp để vơi đi những nỗi khổ đau nhọc nhằn đè nặng lên vai những trẻ em còn nhỏ tuổi, dại khờ…
Hiện nay bản thân em đang trải qua hoàn cảnh đắng cay, sớm mồ côi cha. Ba em vì bệnh ung thư mà mất sớm ở tuổi 54, hoàn cảnh ở vùng sâu nghèo khó, vì lo thang thuốc, thiếu nợ nhiều, bán nương rẫy. Không còn nhà cửa, hai bàn tay trắng, mẹ không thể nuôi được, một đàn con ăn học, chị tật nguyền từ bé, một cháu ngoại mồ côi cha,… em và chị gái đang học lớp 9, em xong lớp 8 đành bỏ sách vở dở dang, mới mười bốn tuổi đời, phải lăn lộn vào đời, bươn trả để kiểm cơm. Mẹ em nay cũng gần sáu mươi, vẫn lo toan từng ngày vất vả. Tiền mấy mẹ con làm chỉ đủ tạm qua ngày, còn tiền để trả tiền thuê nhà + điện nước là không còn.
Em sợ mẹ tuổi già ốm đau nặng thì không biết xoay sở làm sao!
Em như một chú chim non vừa rời xa mẹ, đã phải chịu nhiều mưa gió dập vùi,… không có ngày chủ nhật, có lúc công việc làm từ 4h sáng đến khuya mới dọn dẹp để nghỉ ngơi,… Có được đồng tiền phải đổi lấy bao nhiêu là công sức, nước mắt,… Nhìn những người bạn cùng lứa tuổi, được ăn học, vô tư cắp sách đến trường, em ngậm ngùi cho số phận mà không dám khóc, sợ mẹ buồn. Từ, chính bản thân em, trải qua nhiều cơ cực, nên em hiểu thấu được, nỗi gian truân cay đắng của những bạn trẻ như em, có những mảnh đời bất hạnh, không có lối thoát, luôn chịu thiệt thòi trong xã hội,… như bao trẻ em Việt Nam hiện nay trên đất nước,…
Riêng em vẫn tự an ủi, cố gắng từng ngày mong sao vượt qua số phận. Điều tâm huyết nhất là em mong sao xã hội cộng đồng hãy chung tay góp sức lại để xây dựng những ngôi nhà hạnh phúc cho trẻ em Việt Nam nghèo khó, không còn những mảnh đời vất vả sớm khuya, mà tương lai mù mịt. “Xin lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân…”