Kẹp bút vào cùi tay để viết
Lạc đang học lớp 5 Trường Tiểu học Thị trấn Bình Định, huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định. Lạc nghe các mẹ ở Trung tâm kể lại rằng, năm 1999, em được quấn tròn trong chiếc khăn do hai người đàn ông ôm vào gửi cho một người đang chăm con ở Trung tâm Y tế huyện An Nhơn, ra ngoài mua sữa. Một hồi lâu không thấy hai người đó vào, nghe tiếng trẻ khóc, mọi người mở khăn ra xem phát hiện thấy Lạc sinh ra đã không có đôi bàn tay và bàn chân trái. “Lúc đó, con khoảng 6 tháng tuổi, kiểm tra trong túi xách quần áo thấy có tờ giấy ghi muốn gửi con vào trung tâm bảo trợ xã hội và đặt tên là Trần Văn Lạc”, cậu bé bùi ngùi kể.
Vì không có hai bàn tay nên để làm những thao tác, sinh hoạt cá nhân, học tập và vui chơi với chúng bạn, Lạc phải trải qua bao khó khăn vất vả để luyện tập. Khi 1-2 tuổi, em đã phải luyện dùng hai cùi tay để kẹp đồ chơi, thức ăn, bánh kẹo đưa vào miệng. Đến 3 tuổi, thấy các bạn tự xúc cơm ăn, Lạc cũng đòi tự xúc, không để các mẹ đút. Lúc đầu, Lạc kẹp muỗng trật làm cơm đổ tung vung vãi xuống sàn nhà, cậu bé tủi thân khóc oà lên tức tưởi. Thế nhưng được các mẹ động viên, an ủi… cậu bé lên 3 đã quyết tâm làm lại. Cứ vậy, ngày này qua ngày khác, qua bao lần thất bại, Lạc dần đã tự xúc cơm ăn một cách thành thạo. Cậu còn tập để tự sinh hoạt cá nhân, phụ giúp các mẹ chăm các em khuyết tật khác.
Thế nhưng khó khăn lớn nhất của Lạc là khi em bắt đầu học chữ, tập viết. Lúc đầu Lạc kẹp bút bằng hai cùi tay nhưng không được, em đành chuyển sang kẹp một tay, bút vẫn rớt xuống, không thể viết. Lạc phải tập trung cao độ mới kẹp được bút. Thế nhưng cứ sơ ý một chút là bút rơi ngay. Lạc kể: “Khi cô giáo dạy cách kẻ nét sổ thẳng, thấy các bạn viết được nhiều nét mà mình chưa có nét nào, con buồn lắm. Nhìn bàn tay các bạn cầm bút viết nhẹ nhàng, con thèm muốn vô cùng. Con ước gì mình cũng có hai bàn tay như các bạn để cầm bút thì hạnh phúc biết bao. Và con đã khóc…!”.
Nhưng Lạc không chịu thua, cậu quyết tâm viết cho được. Cuối cùng cậu bé cũng đã làm được. Các mẹ dạy Lạc viết những chữ cái đầu tiên, nét chữ dần dần hiện ra từ bàn tay cụt, cậu bé sung sướng reo lên vang khắp nhà.
Đạt giải cuộc thi tin học trẻ không chuyên
Thấy Lạc có thể đi học được, Trung tâm cho em đi học mẫu giáo. Lạc nhớ lần đầu tiên đến lớp, cô trông trẻ không dám nhận em vì nghĩ em không theo dược và các bạn sẽ sợ. Để chứng minh mình có thể theo được lớp, Lạc đã thực hiện một số thao tác và viết chữ cho cô thấy và an tâm nhận vào học. Thời gian đầu, việc sinh hoạt cùng với các bạn có đầy đủ chân tay, khiến Lạc gặp nhiều khó khăn. Khi tập thể dục, ca múa tập thể và các trò chơi vận động, Lạc đã cố gắng mạnh dạn hoà cùng các bạn. Do không có bàn chân để nhún nhảy như các bạn, Lạc đã dùng mỏm bàn chân búng bật, thường xuyên mất đà té ngã lăn làm cho các bạn cười vỡ bụng.
Năm sau, Lạc được chuyển vào lớp 1 trường tiểu học. Được đi học, cậu bé mừng lắm. Hằng ngày, các cô chú ở Trung tâm đưa đón em tới trường. Trong lớp, nhiều bạn thấy Lạc vẫn còn sợ nhưng đã có một số bạn rất cởi mở đã chơi và giúp đỡ em rất nhiều. Lạc luôn cố gắng rèn luyện viết nhanh và cẩn thận hơn, từ lớp 1 đến lớp 4, cậu bé đều đạt học sinh khá, giỏi.
Lạc còn được các cô, chú dạy kèm học vi tính, em rất thích. Vì cùi tay của Lạc lớn hơn so với các phím nên mỗi lần bấm một chữ thì hiện lên 2-3 chữ do đó em phải cố gắng thao tác thật chính xác, dùng phần cùi tay có điểm nhô ra nhỏ nhất để ấn phím. Cuối cùng em đã nhấn phím được bằng cả hai cùi tay. Hè năm 2009, Lạc được đi thi Chương trình Tin học trẻ không chuyên cấp tỉnh dành cho khối cấp 1 và đạt giải khuyến khích.
Lạc mơ ước có một chiếc máy vi tính để học hỏi thật nhiều kiến thức về công nghệ thông tin, giúp các em nhỏ hơn mình ở Trung tâm học tin học. Và niềm khát khao lớn nhất của Lạc là được gặp cha mẹ, người đã sinh ra em, dù chỉ một lần thôi, để nói rằng: “Cha mẹ ơi, Lạc cụt – con của cha mẹ nay đã 11 tuổi rồi. Con đã biết tự chăm sóc bản thân và đạt nhiều thành tích trong học tập. Cha mẹ hãy tự hào về con nhé!”.