Sau khi nghe bố kể xong câu chuyện Cô bé quàng khăn đó, bé Robin lăn đùng ra khóc lóc, bố chẳng hiểu tại sao lại như vậy cả.
Robin:
– Huhu, huhu.
Bố hỏi:
– Sao lại khóc, con đòi bố kể chuyện bố kể hết rồi, ngủ đi sao lại khóc ăn vạ thế?
Robin vẫn huhu.
Mẹ đi lên phòng hỏi: – Sao thế con?
Robin: – Bà đâu?
Mẹ: – Bà nào? Bà ở nhà ý
Robin: – huhu,huhu.
Mẹ và bố nhìn nhau:
– Sao con khóc hả anh?
– Chả biết, tự dưng kể chuyện xong chả ngủ lăn ra ăn vạ khóc, nói mãi không nín.
Mẹ: – Kể chuyện gì?
Bố: – Ngày xưa có cô bé quàng khăn đỏ rất ngoan, một hôm mẹ bảo cô bé đưa bánh cho bà, vì cô bé không nghe lời mẹ đi đường rừng gặp một con chó sói. Sau khi hỏi chuyện xong, cô bé vẫn mải mê chơi với bướm, lúc đến nhà bà, nhìn thấy một bà cụ hao hao giống bà mình, cô bé hỏi: Bà ơi sao mắt bà to thế? Tay bà dài thế? Mồm bà to thế? Sói trả lời rồi nuốt chửng cô bé vào bụng. Một bác thợ săn đi qua thấy thế lấy dao mổ bụng chó sói cứu cô bé quàng khăn đỏ. Hết chuyện rồi.
Me: – À, đúng rồi, thế anh để bà cô bé quàng khăn đỏ đâu?
Bố: ???
Robin: – Bác thợ săn không cứu bà gì cả!
Bố mẹ cười ha ha… Ối trời, đúng là trẻ con. Bà còn mắc kẹt trong bụng tại bố không kể hết.