Giờ con em 3 tuổi, em cho ‘đi lính’ từ năm 1 tuổi tròn. Lớp tư thục nên chỉ có một vài cô. Năm đầu tiên thì chắc do bé quá lại là ‘lính’ mới nên các cô đặt đâu ngồi đấy. Đến năm thứ 2 thì thành ‘hổ báo’. Hôm nào cũng cắn nhau, đánh nhau sứt sẹo đầy người.
Nhưng nhờ biết cách nịnh hót và lấy lòng các cô nên chỉ bị đét đít và úp mặt vào tường là cùng. Vụ này rất nhiều lần em chứng kiến tận mắt. Đại khái là mọi thứ trong lớp rất bình thường.
Rắc rối xuất hiện trong 3 tháng đổ lại đây. Vào một sáng đẹp trời, đến cửa lớp, tự dưng cu cậu lăn ra khóc rất thảm thiết, nhất quyết không chịu vào lớp và đòi về. Em lo lắm, tưởng cậu chàng ‘khó ở’ nên hỏi han đủ kiểu như con nhất mực “Không đi học đâu’ và níu tay mẹ đòi ‘play truan’. Thậm chí, lăn ra giẫy ‘đành đạch’ giữa đường giữa phố ‘hồn nhiên như cô tiên’ (mà vụ ăn vạ thế này trước đây tuyệt đối không có). Từ sáng đẹp trời đó, ngày nào cũng một vở tuồng chèo tái diễn, con lăn ra khóc như cha chết mẹ chết, bám cẳng bám càng mẹ đòi về bằng được. Đến nỗi em phải nhờ sự trợ giúp của 3, 4 cô giáo, con mới chịu vào lớp trong tình trạng bị ‘trói chặt’ vác vào.
Em tìm đủ mọi biện pháp để xem con bị làm sao. Lúc đầu tưởng ‘ông ý’ bị bạn bắt nạt, hoặc bị cho vào ‘chế độ quân phiệt’ quản thúc riêng. Nhưng theo dõi camera vẫn thấy cu cậu tha không đánh các bạn thì thôi, chứ chả bạn nào dám ‘lớ xớ’ động tay, động chân. Vẫn chơi rất vui và hò hét inh ý ỏi cùng các bạn. Các cô thì vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng. Nhiều lúc em còn thấy phục sự hiền hòa của các cô, chứ phải em thì chắc em hóa rồng với ‘lũ giặc’ đấy rồi.
Em chuyển sang ‘oánh’ bài úp, thi thoảng vào lớp bất chợt hoặc nhờ bà ngoại tạt qua tạt lại xem thằng cháu ra sao, vẫn nghịch như thường. Về nhà dò hỏi con đủ trò, nào là cô có đánh con bao giờ không, bạn có chơi cùng không, bạn có ghét không, có đánh nhau với bạn không, có bị nhốt không, hay gì gì đó… thì thấy con trả lời bình thường. Hỏi thích đi học không thì nhóc bảo thích đi học lắm, hỏi thế sao khóc khi vào lớp thì im.
Mà lạ cái chỉ làm trò lúc đi học thôi. Còn lúc về thì hôn hít bạn bè cô giáo lưu luyến lắm, về nhà vẫn nhẩy nhót, hát hò, gào thét như thường. Chứ nó mà lăn ra khóc đòi ở lại lớp chắc em đáp ứng liền.
Em cũng giở đủ ‘thủ đoạn’ rồi. Từ nghiêm khắc, khuyên bảo, đe dọa , năn nỉ, dụ dỗ, roi vọt, lờ đi, rồi nhờ người khác đưa đi học, hay tự tay dẫn nó vào lớp… mà đến giờ vẫn không có gì khả quan hơn.
3 tháng gần đây, sáng nào của em cũng như cực hình. Mà lạ, con em ‘diễn’ mãi không thấy chán! Thêm cái tức là trước khi vào lớp, từ nhà đến trường, cậu chàng vẫn hát véo von, rồi nhải đi nhải lại câu không khóc đâu, không khóc đâu, thế mà đến cửa lớp một phát là trở mặt ngay. Em nản lắm rồi!
Có mẹ nào có con như con em không? Hoặc chí ít có sáng kiến nào giúp em không? Chứ em sắp phát điên rồi!