Dù chủ động hay do một nguyên nhân nào đó thì việc mang thai một mình không có gì là sai trái cả. Nhưng hãy chắc rằng bạn nghiêm túc với quyết định của mình, tức là chuẩn bị sẵn tâm lí phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trước mắt và cả lâu dài nữa. Hãy đảm bảo rằng bạn sẽ chăm sóc và bảo vệ con thật tốt.
Mang thai là lúc người phụ nữ cảm thấy cần được chia sẻ và chăm sóc nhất. Và thật khó khăn nếu trong khoảng thời gian đó vắng đi vai trò của người chồng – nơi bạn có thể dựa dẫm thật nhiều. Đấy là không kể cả một quá trình rất dài cho việc sinh đẻ, chăm sóc và nuôi dạy con. Khó khăn là vậy, nhưng đôi khi vì nhiều nguyên nhân khác nhau khiến bạn trở thành một bà mẹ đơn thân. Hãy nghe đôi điều tâm sự của một bà mẹ đơn thân để được chia sẻ cũng như rút ra những kinh nghiệm hay bạn nhé!
Đó là chị D. quê ở Hải Phòng, hiện đang làm kế toán tại Hà Nội. Chị gặp tôi vào một chiều cuối tuần tại căn phòng trọ nhỏ ở Triều Khúc, Thanh Xuân khi đang mang bầu ở tháng thứ 8.
Chào chị, trông chị nhanh nhẹn thế này hẳn hai mẹ con đều rất khỏe mạnh?
Cảm ơn bạn. May mắn là mẹ con mình đều khỏe. Chẳng còn bao lâu nữa là được gặp con rồi. Mình đang mong đợi giây phút đó lắm!
Cũng gần ngày sinh rồi, việc đi lại với một bà bầu hẳn là khó khăn? Chị có định nghỉ làm sớm không?
Mình khỏe nên định đi làm đến lúc đẻ luôn, sau này còn có nhiều thời gian chăm con hơn. Với lại mình cũng muốn dành thêm ít tiền để chuẩn bị sinh nở nữa. Khó khăn nhưng phải cố gắng thôi, vì chỉ có một mình mà. Mình cũng tranh thủ mua sắm vài thứ cần thiết cho 2 mẹ con rồi.
Một số bạn khi quyết định làm mẹ đơn thân thường chọn cách giấu gia đình, chị có là ngoại lệ?
Ban đầu, mình cũng tính là giấu mọi người để sinh con 1 mình thôi. Gia đình mình vốn gia giáo, mình sợ các cụ sẽ sốc và không chấp nhận điều này. Mình sợ các cụ không còn mặt mũi nào mà gặp bà con, thậm chí sợ bị bố mẹ từ mặt. Cả cái cảm giác xấu hổ khi hàng xóm nói này nói nọ khiến mình thấy ái ngại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình thấy cũng khó mà giấu được lâu. Hơn nữa, mình cũng muốn sau này con mình có quê hương, có ông bà và được mọi người chấp nhận. Không lẽ bắt con ở thành phố suốt đời với thắc mắc ông bà nó là ai, quê mẹ ở đâu. Đấy là không kể lúc sinh đẻ, trăm bề khó khăn, mình thì ít tuổi, thiếu kinh nghiệm, không có người lớn bên cạnh chắc mình không tự lo được. Thế là mình quyết định về quê nói hết với bố mẹ.
Ban đầu đúng là các cụ rất sốc, mẹ khóc ròng còn bố thì thì giận sôi lên, dù không từ mặt nhưng chẳng nói với mình một câu trong vòng mấy tháng. Thời gian ấy với mình thực sự bế tắc. Mình vừa ra trường nên chưa xin được việc. Bố mẹ mà không tha thứ thì chẳng biết sẽ ra sao với cái thai trong bụng nữa. Những ngày đó mình buồn ghê lắm, cứ khóc suốt. Nhưng mình nhất quyết không bỏ con. Mình nghĩ nếu để con gánh chịu sai lầm của mình chắc cà đời này mình sẽ cắn rứt lương tâm mất.
Cũng may là giờ bố mẹ cũng dần nguôi ngoai rồi. Chắc vài ngày nữa mẹ sẽ lên với mình để chuẩn bị cho lúc lâm bồn. Bố cũng đồng ý cho mình về quê khi nào sinh xong. Mong là ông bà thương cháu mà bỏ qua cho lỗi lầm của mẹ nó.
Mình có lời khuyên đối với các bạn có hoàn cảnh giống mình là đừng nên giấu gia đình, vì bố mẹ và người thân là chỗ dựa duy nhất khi mình mang thai và sinh đẻ. Mình hiểu tâm lí chung của các bạn đó là sợ làm cha mẹ thất vọng, sợ bị mắng,… Nhưng các bạn nên nhớ, có thế bố mẹ sẽ giận dữ và thất vọng nhưng không ai nỡ từ bỏ con cái cả. Hãy nói để được giúp đỡ, vì sẽ có rất nhiều khó khăn nếu bạn chỉ có một mình.
Tâm trạng khi mang thai của chị thế nào?
Những ngày đầu, tâm trạng mình tồi tệ lắm. Mình hận kẻ đã khiến mình có bầu rồi bỏ rơi mình không thương tiếc. Mình cũng giận chính bản thân mình nữa, không hiểu sao lại có lúc dại dột thế. Rồi mình rơi vào bế tắc, luôn luôn lo lắng và sợ hãi vì mình còn quá trẻ để đối mặt với việc này. Đôi khi, mình tưởng như không còn lối thoát nào cho 2 mẹ con nữa.
Nhưng rồi mình nghĩ đến con và bắt đầu đứng dậy. Khi cảm nhận một sinh linh đang lớn dần trong cơ thể, mình như được tiếp một sức mạnh vô hình nào đó. Mình quyết tâm sẽ trở thành một bà mẹ tốt dù có phải khó khăn thế nào đi nữa.
Khi bạn chủ động đón nhận một điều gì đó, bạn sẽ thấy nó dễ dàng hơn rất nhiều. Giờ đây mình đã quen dần với khó khăn, tâm trạng cũng tốt hơn. Mình luôn cố gắng để cảm thấy thoải mái, vui vẻ, như vậy sẽ tốt cho con hơn. Tất nhiên là có những phút mình không khỏi yếu lòng và cảm thấy tủi thân muốn khóc. Đấy là mỗi khi đi khám thai, nhìn các mẹ có chồng đưa đón, chăm sóc; là những đêm mình bị chuột rút co quắp chân, rồi những mệt mỏi mà bà bầu thường hay gặp,.., nhiều lắm. Lúc ấy mình nghĩ giá như có một người để mình dựa dẫm chắc sẽ hạnh phúc biết bao.
Chị có nghĩ tới những vất vả khi phải vừa làm cha, vừa làm mẹ sau này không? Chị có lo bé sẽ tủi thân với bạn bé nó vì không có bố không?
Mình đã chuẩn bị tâm lí cũng như tìm hiểu những kiến thức về nuôi dạy trẻ. Mình biết, thiếu vai trò của người cha sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của con. Hơn ai hết, mình sẽ vừa là người mẹ dịu dàng nhưng cũng phải mạnh mẽ, cứng rắn nữa. Mình vẫn hàng ngày học hỏi, thu thập kiến thức để có thể giáo dục con tốt nhất.
Còn về bố, mình nghĩ sẽ xây dựng cho cháu một hình tượng tốt về người cha, và sẽ dần dần để con hiểu rằng, dù không có bố nhưng con sẽ được bù đắp bằng tình cảm của mẹ nhiều hơn. Và cố gắng để con không cảm thấy tủi thân khi không có bố.
Chị có nhắn nhủ gì với những bạn mang thai đơn thân giống chị, và những bạn trẻ đang có ý định làm mẹ một mình?
Dù chủ động hay do một nguyên nhân nào đó thì việc mang thai một mình không có gì là sai trái cả. Nhưng hãy chắc rằng bạn nghiêm túc với quyết định của mình, tức là chuẩn bị sẵn tâm lí phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trước mắt và cả lâu dài nữa. Hãy đảm bảo rằng bạn sẽ chăm sóc và bảo vệ con thật tốt.
Đối với các bạn trẻ mà mang thai một cách bị động như mình, hãy tìm sự giúp đỡ từ gia đình, đó là cách bạn có thể chăm sóc cho con tốt nhất. Đừng xấu hổ, sợ hãi vì bạn đã mắc sai lầm, hãy dũng cảm đối mặt để sửa chữa nó.