Tôi luôn cảm thấy mình là một người mẹ thật sự thất bại. Tôi bất lực khi nhìn đứa con gái ngoan hiền của mình cứ xa dần xa dần vòng tay. Mấy hôm nay nhốt con bé trong phòng, tôi đã dành rất nhiều thời gian để tâm sự với cháu nhưng dường như tất cả đều là vô nghĩa. Con gái tôi luôn muốn xa lánh tôi vì có nghĩ rằng tôi không hiểu và không yêu thương nó nữa.
Con gái tôi năm nay 16 tuổi, là chị cả của hai đứa em. Trước đây cháu học hành khá chăm chỉ và ngoan ngoãn. Vợ chồng tôi đều bận rộn với công việc nên không có thời gian để ý đến các cháu nhiều. Thấy con đi học rồi về đúng giờ, tôi lấy làm yên tâm lắm. Nhưng đến năm cháu học lớp 10, cô giáo chủ nhiệm lớp gọi điện thông báo cho tôi biết tình trạng học hành của con gái tôi. Cháu thường xuyên trốn tiết và bỏ học. Nghe cô giáo nói về con mình mà tôi cứ ngỡ như cô đang nói về ai. Từ trước đến giờ tôi luôn “mặc định” rằng con gái mình rất chăm chỉ và ngoan ngoãn.
Tìm hiểu tôi phát hiện con gái có tình cảm với cậu bạn cùng lớp, hay trốn học để đi chơi với nhau. Khi ấy tôi giận dữ vô cùng và đã mắng nhiếc cháu thậm tệ. Chẳng cần biết mối quan hệ đó có trong sáng hay không và đang ở mức độ nào, tôi không cho con bé lấy một lời giải thích. Biết chuyện chồng tôi lẳng lặng không nói gì, ném vào tôi cái nhìn đầy hằn học, giận dữ “Con hư tại mẹ. Đừng để nó bôi tro trát chấu vào mặt tôi”.
Sau ngày hôm ấy, con gái tôi trở nên lầm lì, ít nói và hay đóng cửa ngồi một mình trong phòng. Tôi gác một phần công việc của mình lại và đưa cháu đi học rồi lại đón cháu về. Ngoài ra khi ở nhà tôi nhờ hai đứa con nhỏ trông chừng chị nó, có vấn đề gì thì thông báo lại cho mẹ. Nghe cô giáo nói cháu dạo này ngoan hơn, không còn trốn tiết, bỏ học tôi thấy mình như trút được gánh nặng ngàn cân trên vai. Nhưng có một điều khiến tôi trăn trở đó là con gái tôi trở nên kiệm lời và rất xa cách.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có sai lầm của tôi ngày hôm ấy. Một sai lầm khiến tôi vô cùng hối hận nhưng cũng khiến tôi phải trả một cái giá quá đắt. Ngày hôm ấy tôi đi giao dịch với khách hàng và có mang về nhà để một ít tiền, khoảng vài triệu. Sau đó có việc gấp nên tôi lại phải đi ngay cho đến tối mịt mới về. Sau khi cơm nước xong xuôi, con cái về phòng học hành, tôi lấy sổ sách ra tính toán và kiểm tra lại số tiến hồi chiều mang về. Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy tiền đâu. Trong đầu tôi nhớ rõ rằng đã cho tiền vào cái túi tôi hay để tiền ở trong tủ quần áo rồi khóa tủ lại cẩn thận. Tại sao giờ này lại không cánh mà bay. Lục tìm trong tủ vẫn không thấy tôi vội đi ra phòng khách hỏi chồng xem anh có lấy số tiền đó chi dùng vào việc gì không nhưng chồng tôi nói là không biết. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà tôi nghĩ ngay đến con gái lớn, cũng chỉ vì hôm nay nó được nghỉ học ở nhà cả ngày.
Từ từ vào phòng con gái, nhẹ nhàng trò chuyện cùng với con, tôi được biết ngày hôm nay không có ai vào nhà cả, chỉ có mình con bé trông nhà từ trưa cho đến khi bố mẹ về. Mối nghi ngờ càng dâng cao khi tôi hỏi đến số tiền. Con bé một mực nói là không biết nhưng tôi vẫn dùng lời lẽ ngọt ngào của mình để hỏi đi hỏi lại con, mục đích ép con nhận lỗi. Con bé thanh minh đến mức phát khóc mà mẹ vẫn không tin nên nó im lặng. Tôi đi ra khỏi phòng mà không quên buông một câu nói thất vọng về con.
Sáng ngày hôm sau, do trễ giờ đi làm nên tôi lấy vội lấy vàng chiếc áo khoác trên móc, mặc vào người rồi rời nhà đến công ty. Đến nơi thò tay vào túi áo tôi chợt thấy một số tiền. Thì ra chỗ tiền tôi cần tìm đang nằm trong túi áo. Ngày hôm qua vội quá tôi chỉ cất được chiếc áo rồi lại đi ngay, vậy mà lại quên mất. Tôi biết mình đã trách lầm con gái nên định bụng chiều về sẽ xin lỗi con.
Tôi về nhà sớm hơn thường lệ, đi chợ nấu vài món ngon rồi chờ chồng con về. 6 giờ, 7 giờ rồi 8 giờ tối mà vẫn chưa thấy con bé về, điện thoại thì tắt nguồn. Vợ chồng tôi sốt ruột chia nhau đi tìm nhưng vẫn không thấy. Hỏi khắp bạn bè của cháu thì được biết hôm nay cháu không đến trường. Cậu bạn kia cũng vậy. Tôi liên tục gọi vào máy con bé nhưng vẫn chỉ là những câu nói vô cảm của nhà mạng. Cả đêm hôm ấy tôi không tài nào chợp mắt. Tôi gọi điện, nhắn tin “điên cuồng” với hi vọng chớp được khoảnh khắc cháu mở máy. Sáng sớm, tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tiếng động ngoài đường làm tôi giật mình tỉnh dậy. Vồ lấy máy điện thoại tôi nhìn thấy một tin nhắn, là của con bé, tôi hấp tấp mở vội ra, đọc ngấu nghiến “Bố mẹ đừng tìm con. Con vẫn sống đàng hoàng. Con sẽ không về nhà nữa. Ở nhà chẳng có chỗ cho con. Ai cũng ghét, cũng đề phòng con cả”. Tôi lại bấm điện thoại gọi liên tục nhưng vẫn là thuê bao. Bất lực tôi ngồi khóc nức nở.
Một lúc sau chồng tôi về, anh bàn với tôi nhờ thám tử đi tìm kiếm xem sao. Không cần đắn đo, tôi đồng ý ngay tắp lự. Chẳng mất quá nhiều thời gian tìm kiếm thám tử đã cho chúng tôi biết con gái tôi và cậu bạn của nó hiện đang trong một nhà nghỉ nằm ở ngoại thành. Nghe đến vậy, tôi định chạy đến nhà nghỉ đó tìm con và đưa về ngay nhưng chồng tôi cản lại. Dù sao sự cũng đã rồi, anh không muốn tôi kích động quá lại làm tổn thương con. Con bé đã dám đi như vậy, rõ ràng nó đang rất chán nản. Bây giờ với con bé cậu bạn kia mới là người thân đáng tin cậy nhất.
Thám tử vẫn tiếp tục theo dõi hành động của tụi trẻ. Chúng không ra khỏi phòng nửa bước, nếu muốn ăn thì gọi điện thoại lễ tân sẽ mang đồ ăn lên tận phòng. Trong những ngày tiếp theo tôi tạm yên tâm về sự an toàn của con nhưng lại đau đầu không biết nên khuyên nhủ con về bằng cách nào. Sau vài tin nhắn qua lại của hai mẹ con, tôi đã gọi được điện thoại cho con bé. Tôi xin lỗi con bé vì đã nóng nảy và hiểu lầm con. Tôi cũng nêu ra hi vọng mong muốn con quay về nhà và hứa sẽ không quở trách khi con bỏ nhà đi cũng như sau này sẽ tôn trọng, lắng nghe ý kiến của con.
Thuyết phục mãi cuối cùng con bé đồng ý về nhưng với điều kiện phải mua cho nó một chiếc laptop xịn. Tôi chấp nhận ngay. Khi con bé về nhà tôi mới phát hiện ra cháu đã bán chiếc điện thoại E72 của mình mà mua một chiếc giá rẻ dùng tạm. Dù giận lắm nhưng tôi cũng không dám nói mà chỉ khuyên con đi học trở lại.
Như lời đã hứa, tôi dẫn con bé đi chọn một chiếc laptop và tiện thể mua cho con một chiếc điện thoại khác. Con bé thích lắm, cảm ơn bố mẹ. Nhưng chỉ được một tuần con bé lại tiếp tục mất tích. Lần này nó mang theo cả máy tính, cả điện thoại và một vài trang sức bằng vàng mà tôi từng sắm cho. Bàng hoàng, tôi lại phải nhờ cậy nhóm thám tử nọ. Lần này con bé đi xa hơn, đến một nhà nghỉ trong ngõ ngách khó tìm hơn. Nó không biết rằng vợ chồng chúng tôi đã tìm ra nơi nó “ẩn náu”. Tôi thực sự đau lòng khi con bé đòi phải gửi tiền cho nó để trả nợ nhà nghỉ.
Lần nay vợ chồng tôi, bố mẹ cậu bé kia đã trực tiếp đến nhà nghỉ, trả tiền nợ và đón con về. Từ hôm về tới nay tôi nhốt con bé trong phòng, không cho ra ngoài để con có thời gian suy nghĩ về hành động của mình. Con bé luôn xa lánh tôi, nó không chịu đi học tiếp, cũng không muốn trò chuyện với ai. Giờ tôi phải làm thế nào đây? Tôi cảm thấy mình thực sự bất lực với con.