Vừa đẹp, vừa có gu ăn mặc nên dù chị Lan có hở hang thì cũng chẳng ai phàn nàn gì. Ngược lại, ai cũng trầm trồ với sự tinh tế trong cách kết hợp trang phục của chị, vì vậy nên lúc nào chị cũng muốn khoe cơ thể bằng cách ăn mặc sexy kể cả trong mùa đông. Sẽ không có gì đáng nói nếu chị không áp dụng cả phong cách này với con.
Mẹ sành điệu…
Anh Thủy luôn tự hào vì mình lấy được chị Lan, một cô gái rất xinh đẹp, sành điệu. Vốn là người hiện đại, thoáng tính nên anh chẳng bao giờ phiền lòng với cách ăn mặc sexy của vợ. Anh quan niệm hở hang không sao, miễn đẹp là được.
Được sự đồng ý của chồng, chị Lan ngày càng phát huy sở trường gợi cảm. Vừa đẹp, vừa có gu ăn mặc nên dù chị có hở hang thì cũng chẳng ai phàn nàn gì. Ngược lại, ai cũng trầm trồ với sự tinh tế trong cách kết hợp trang phục của chị.
Nhận được nhiều lời khen ngợi nên mùa đông cũng như mùa hè, lúc nào chị cũng phải để bộ ngực căng tròn được nhấp nhô, lấp ló sau làn áo mỏng manh, hở cổ. Vì cái đẹp, chị luôn phải cố gắng cắn răng chống chọi lại cái rét. Bây giờ, khả năng chịu rét của chị được “nâng cấp” rõ rệt. Trong khi mọi người xung quanh đã diện áo đơn, áo kép, chị chỉ cần khoác chiếc áo mỏng nhẹ bên ngoài áo hai dây là ổn.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chị không áp dụng phong cách ăn mặc phong phanh cho cả cô con gái nhỏ. Bé My mới hai tuổi mà cũng phải “theo chân” mẹ mặc đồ thiếu vải. Thực lòng, không phải chị cố ý để con bị rét mà đơn giản chị không thấy lạnh nên nghĩ con chưa cần mặc áo ấm.
Có hôm ngoài trời rét cắt da cắt thịt mà ở trong nhà hai mẹ con lại mặc những chiếc áo dù dày dặn nhưng lại thủng sau, hở trước. Đi làm về, thấy con co ro, anh Thủy phát cáu với vợ. Nghe anh càu nhàu, chị cũng phát bực và cự nự lại: “Tôi đang nóng chảy mỡ ra đây này. Anh bắt tôi mặc áo ấm cho con để hấp con chín nhừ à?”.
Chị Quyên cũng là bà mẹ thuộc trường phái sành điệu. Nếu chị Lan mê hở hang thì chị Quyên lại thích những bộ đồ mỏng manh, ôm sát người để làm nổi bật lên các đường cong của cơ thể. Chị tự hào: “Tôi không cao nhưng được cái vòng nào ra vòng đấy, mông và ngực tròn lẳn. Vì thế, tôi chẳng dại gì mà giấu đi thế mạnh của mình dưới những lớp áo dạ dày xụ”.
Thế là các trang phục quen thuộc trong mùa đông của chị rất mỏng nhẹ. Nhưng mặc lâu thành quen, dù đôi lúc rùng mình trước gió rét mùa đông thì chị vẫn cảm thấy thoải mái khi phô bày được các đường cong tuyệt mĩ của mình.
Điều đáng nói, chị áp luôn phong cách thời trang của chị cho bé Na. Dù bé mới 5 tuổi, chẳng có đường cong nào ngoài bụng phệ, chị vẫn chọn những bộ cánh mỏng nhẹ, ôm sát cơ thể cho con.
… con phát ốm
Khi mới chào đời, bé Na rất rắn rỏi, khỏe mạnh. Trong không khí khắc nghiệt của tiết chuyển mùa, rất nhiều bé phải đi bệnh viện thì bé Na chưa phải uống bất cứ viên thuốc nào cho tới 2 tuổi. Từ 2 tuổi trở ra, bé đau ốm liên miên, đặc biệt trong mùa lạnh. Bé nhạy cảm tới mức, khi gió lạnh vừa tràn về, anh Nam, chồng chị Quyên lo lắng nhìn ra cửa sổ dự báo thế nào đêm nay con cũng ho.
Anh tranh luận với vợ rằng khoảng thời gian bé Na dưới 2 tuổi, do được bà nội chăm sóc cẩn thận nên bé khỏe mạnh. “Rơi” vào tay mẹ một cái, bé ốm ngay.
Anh Nam buồn rầu: “Cô ấy nấu ăn cũng khéo, chế độ dinh dưỡng của con rất ổn. Cô ấy chỉ hỏng một cái là ăn mặc phong phanh. Cô ấy chịu được lạnh chứ con làm sao mà chịu được. Tôi nói nhiều mà cô ấy có nghe đâu”.
Không chỉ không nghe, chị còn lý luận: “Bọn trẻ con ở quê tôi đứa nào cũng khỏe như trâu. Giữa mùa đông chúng nó cởi truồng đứng cạnh bờ ao mà chẳng đứa nào bị làm sao. Trẻ con thành phố ốm nhiều là do bị giữ gìn quá thôi”.
Chẳng biết chị giữ quan điểm không cần bao bọc con quá tới bao giờ. Chỉ biết bây giờ, trái gió trở trời một chút là bé Na lăn ra ốm. Con vừa khổ, chị cũng vừa vất vả mà chị chưa thay đổi quan điểm của mình.
Trong khi đó, anh Thủy không để cho vợ quyết định cách nuôi dạy con nữa. Sau một mùa đông con hết viêm họng rồi đến viêm phổi, anh chẳng nói chẳng rằng thu dọn hết những bộ quần áo của cả hai mẹ con mang ra giữa sân rồi… đốt.
Anh nghiêm khắc: “Cô muốn sành điệu thì cứ sành điệu đi nhưng đừng động đến con tôi. Đừng để bố nó giàu có mà nó cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm”.