Dạo này, bố mẹ thường hay hục hặc và to tiếng với nhau. Những lúc đó Chún buồn lắm, thường giả đò chăm chú đọc báo, sách … mặc dù Chún mới chỉ nhận mặt chữ chứ chưa biết đọc.
Bữa hôm bố Chún lại đi chơi quá đà, bị mẹ Chún mắng. Thế nào mà chuyện nhỏ lại thành lớn tiếng. Bố mẹ chẳng ai để ý đến Chún nữa vì đang bận dành phần thắng về mình.
Bất ngờ Chún khóc òa, chạy ra ôm chân mẹ rồi tất tưởi ra ôm chân bố, miệng lắp bắp:
– Chún ngoan mà, Chún ngoan mà, bố mẹ đừng to tiếng nữa để Chún … đọc báo!
Mẹ chết đứng và thề với lòng mình không bao giờ lặp lại lỗi này nữa.