Năm nay, bé Khoa 4 tuổi, rất nghịch ngợm và lém lỉnh. Mọi hôm, mẹ thường dạy Khoa mắt dùng để nhìn, tai để nghe và đầu để suy nghĩ. Một ngày nọ, do bé Khoa nghịch quá, mẹ nói không nghe lời, mẹ bèn phạt Khoa, bắt cậu đứng khoanh tay và hỏi :
– Khoa, sao con nghịch quá vậy? Sao mẹ nói con không nghe lời mẹ?
– Dạ, nghe mà mẹ! (vừa mếu vừa trả lời)
– Vậy tai Khoa để làm gì?
– Dạ để nghe!
– Vậy đầu để làm gì? (mẹ nghĩ là Khoa sẽ trả lời là đầu suy nghĩ, nhưng không…)
– Dạ, để gội đầu…!
Mẹ quay mặt đi chỗ khác nhín cười, thế là cuộc “trừng phạt” kết thúc.