Trẻ nhỏ có những ‘phát kiến vĩ đại’ về ngôn ngữ, đó chính là một phần tạo nên sự đáng yêu ở chúng. Con trai tôi, 3 tuổi rưỡi, đã có những phát kiến kiểu như vậy đó.
Một lần đi chơi bên nhà hàng xóm về, Sơn nói với mẹ:
– Mẹ ơi! Hôm nay bà Chung cho con ăn kem đút (!?) mẹ ạ. Nhà mình chỉ có mỗi kem liếm (!?) thôi à.
– Mai mẹ mua kem đút nhé!
Mẹ cu Sơn ngẩn người nghĩ mãi mới ra, hóa ra kem của nhà bà hàng xóm là kem đóng hộp , còn ở nhà lại chỉ có kem que.
***
Chẳng biết cu Sơn hỏi bố mẹ về những chai lọ chứa mật, ngâm sấu, mơ lúc nào mà có một hôm cu hỏi mẹ:
– Sao mẹ không cho con uống nước bí mật à? (chắc là cu nhớ đến ngày trước mẹ thỉnh thoảng hay pha mật với nước ấm cho uống nhưng không nhớ rõ tên nước đó là gì)