Nếu có “tập 2” tôi cũng không ngần ngại quyết định chọn đẻ mổ đón con yêu chào đời.
Tôi nói thế không phải vì tôi không thể đẻ thường được nữa nên mới phải chọn đẻ mổ đâu chị em ạ. Mọi người thường nghĩ lần đầu sinh mổ thì sẽ không có cơ hội sinh thường lần 2, lần 3, tuy nhiên, cái này còn phụ thuộc vào nguyên nhân chị em phải sinh mổ. Nếu xương chậu của bạn hẹp, tử cung nhỏ thì đương nhiên bạn phải đẻ mổ. Nhưng trường hợp của tôi, mọi thứ vẫn bình thường nhưng tôi vẫn quyết định đẻ mổ là có ý do riêng. Đến giờ, dù đã sinh nở được hơn 1 năm nhưng tôi vẫn rất hài lòng với quyết định chọn đẻ mổ của mình.
Ngày mới mang bầu, tôi không hề có ý nghĩ sẽ sinh mổ. Nói thật ra là lúc đó tôi không quan tâm đến chuyện sẽ chọn phương pháp đẻ nào vì tôi bị lỡ kế hoạch, chưa muốn có con. Mặc dù tôi chẳng mấy vui vẻ vì mang thai ngoài ý muốn (vợ chồng tôi định 2 năm nữa mới có con) nhưng bố mẹ chồng thì mừng ra mặt nhất là từ ngày biết tin tôi mang bầu thằng cháu đích tôn cho các cụ.
Tuần thứ 10 thai kỳ, tôi bị ra máu, dọa sảy thai, thế là bố mẹ chồng bắt nghỉ làm ở nhà luôn. Ông bà bảo sẽ “tài trợ” hoàn toàn tài chính cho mẹ con tôi nên không phải lo đến chuyện kiếm tiền, chỉ cần dưỡng thai khỏe mạnh là được. Tôi ung dung ở nhà ăn chơi. Suốt những tháng mang thai, tôi được mẹ chồng chiều chuộng lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ. Cũng chính vì vậy mà tôi tăng cân vù vù, lần nào đi khám thai bác sĩ cũng yêu cầu phải “hãm ăn” nhưng dạ dày chót chứa nhiều thức ăn quen rồi, bây giờ hãm sao được. Ngày bước lên bàn đẻ, tôi tròn 78kg mặc dù chỉ cao 1,58m (thật hãi hùng).
Tuần 36 thai kỳ, bác sĩ “phán” tôi có nguy cơ phải đẻ mổ vì tăng cân quá nhiều, sẽ khó đẻ. Đành chấp nhận vậy chứ biết sao, lúc đó tôi chỉ biết đổ tội cho “cái mồm làm tội cái thân” vì chót ăn quá nhiều mà lười vận động. Nói thật là tôi cũng có đôi chút lo lắng vì hầu hết bạn bè xung quanh đều đẻ thường.
Đến tuần thai thứ 39, sau khi được bố mẹ chồng chọn ngày đẹp, vợ chồng tôi “tay xách nách mang” vào viện đi đẻ. Tôi không ngờ rằng đẻ mổ lại nhẹ nhàng đến thế. Sau khi làm xong các thủ tục nhập viện, tôi vẫy tay chào người thân trong gia đình, “lẽo đẽo” theo bác sĩ vào phòng mổ. Trong phòng mổ, ekip đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Tôi được tiêm một mũi thuốc gây tê thân dưới. Nghe các mẹ nói mũi gây tê này sẽ đau lắm nhưng với tôi thì nó thật bình thường. Có lẽ do tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nằm trên bàn mổ, tôi hoàn toàn tỉnh táo, có thể cảm nhận hết được mọi thao tác các bác sĩ đang làm từ đường dao trên bụng đến khi con chào đời. Nếu như đẻ thường lúc này, chắc tôi đang quằn quại, vật vã chiến đấu với cơn đau đẻ. Nhiều mẹ kể bị đau đẻ đến 3,4 ngày. Nghĩ đến quyết định của mình, tôi thấy thật sáng suốt. Chỉ khoảng 10 phút nằm nghe những câu chuyện tiếu lâm của ekip mổ, tôi đã nghe thấy tiếng con oe oe chào đời. Rồi mất khoảng 15 phút nữa để các bác sĩ khâu vết mổ cho tôi. Thế là ca sinh mổ hoàn thành, nhanh ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Tôi được đưa về phòng hồi sức sau 2 giờ thì được về bên con. Từ trước khi lên bàn mổ, tôi đã nghe các mẹ than phiền rằng đẻ mổ tuy không phải đối mặt với cơn đau chuyển dạ nhưng sau đẻ thì vết mổ sẽ rất đau. Thế nhưng tôi thấy thật bình thường. Tôi được mổ đẻ lúc 6 giờ sáng thì 7 giờ tối hôm đó tôi đã có thể ngồi dậy và tập đi lại. Mỗi lần vết mổ đau quá, tôi dùng một viên giảm đau đút vào hậu môn. 3 ngày đầu sau sinh, tôi sử dụng 3 viên, đến ngày thứ 4 thì chẳng còn đau đớn gì nữa. Hôm đó tôi cũng được xuất hiện luôn.
Ngay trong ngày đầu sau sinh, các bác sĩ đã yêu cầu tôi phải cho con bú ngay, dù lúc đó chưa hề có sữa nhé. Công nhận là cách này rất hiệu quả để kích thích sữa về. Tối hôm đó, con tôi đã được bú những giọt sữa non đầu tiên. Từ ngày thứ 2 trở đi thì sữa về ào ạt, con ti chẳng hết.
Tôi hài lòng với quyết định đẻ mổ còn vì phương pháp này chẳng ảnh hưởng gì đến vùng kín sau sinh. Trong khi các mẹ đẻ thường kêu trời kêu đất vì bị rạch vùng kín, sau sinh phải đi phẫu thuật “cô bé” vì bị giãn kích thước thì “chỗ ấy” của tôi hoàn toàn bình thường. Tôi nghĩ rằng vấn đề này hơi tế nhị nhưng rất quan trọng trong cuộc sống vợ chồng đấy. Có nhiều mẹ sau sinh cả năm vẫn chẳng thể lấy lại được cảm hứng “yêu” do ám ảnh về ca sinh nở còn tôi thì vẫn rất viên mãn với chuyện chăn gối.
Từ một quyết định có phần gượng ép đến giờ tôi thấy rất hài lòng vì đã chọn đẻ mổ và nếu có “tập 2” tôi sẽ tình nguyện chọn tiếp phương pháp này. Tôi viết tâm sự này không có ý định cổ vũ các mẹ chọn đẻ mổ đâu mà là để động viên tinh thần các mẹ sắp phải lên bàn đẻ mổ thôi. Đẻ thường được vẫn là tốt nhưng nếu bạn có phải đẻ mổ thì cũng cứ yên tâm nhé. Sẽ đau một chút nhưng khi nhìn thấy con yêu là mọi đau đớn sẽ tan biến hết.
Chúc chị em mẹ tròn con vuông