Nhiều người hỏi tôi sao không đi làm? Thành thực mà nói, tôi thích ở nhà chăm con hơn.
“Bây giờ làm gì rồi?” đã từng là câu hỏi khiến tôi rất sợ hãi mỗi khi đi chơi cùng bạn bè chồng, gặp gỡ hàng xóm, người thân ở quê, họ hàng…Mỗi lần bị đặt những câu hỏi như vậy, tôi thường chết lặng, lúng túng tìm ra câu trả lời thích hơp. Bảo tôi ở nhà chăm con ư? Đấy có đúng là một việc không? Hay cố gắng giải thích thêm là tôi cũng tốt nghiệp đại học, trước cũng làm ở công ty to lắm, cũng quẹt thẻ hàng ngày, đi làm 8 tiếng như ai?
Thường những câu hỏi như “Bây giờ làm gì rồi”, mang ý nghĩa là: chăm con, chăm sóc gia đình, dọn dẹp, giặt giũ thì là việc của mẹ rồi, nhưng ngoài chăm con ra, có làm gì để kiếm tiền nữa không?
Đương nhiên, câu trả lời của tôi sẽ là tiền đề để bạn bè chồng, hàng xóm, người thân đánh giá về năng lực của tôi, tham vọng của tôi và cả giá trị bản thân tôi. Nếu tôi nói rằng, “chỉ ở nhà chăm con thôi”. Tôi sẽ nhận được một vài ánh mắt không thiện cảm cho lắm, khinh thường hoặc thương hại..đại loại như vậy. Tuy nhiên, bây giờ thì tôi đã nghĩ khác. Tôi giải phóng bản thân khỏi việc xấu hổ vì mình không đi làm. Thực tế là tôi thấy ở nhà chăm con, có phần sướng ấy chứ.
Phải nói, cách đây 4 năm, trước khi sinh bé Tít, tôi cũng đã từng là một nhân viên công sở như ai. Sáng sáng 8h đến cơ quan, làm việc, tán gẫu với đồng nghiệp, tan làm về nhà, cuối tháng nhận lương. Chức vụ không phải quá cao nhưng cũng không đến nỗi tồi. Vậy nhưng từ khi sinh con, tôi nghỉ đẻ, nghỉ chăm con rồi nghỉ luôn từ ấy đến giờ. Một phần vì gia đình tôi đủ khả năng kinh tế. Nhưng phần nhiều, là vì tôi cảm thấy tôi không thể làm hai việc một lúc: vừa làm mẹ, vừa kiếm tiền mà tốt được. Giữa sự nghiệp và con cái, theo tôi, phụ nữ chỉ nên chọn một và làm một cho tốt.
Đương nhiên, khi tôi nói về quan điểm này, nhiều chị em phụ nữ sẽ ‘nhao nhao phản đối’ và cho rằng mình vừa kiếm tiền giói, vừa dạy con ngoan. Tôi thì cảm thấy đây là vấn đề về khái niệm của mỗi người. Có thể các chị đã đặt mức chỉ tiêu kiếm tiền giỏi và dạy con ngoan ở mức kỳ vọng thấp và cho thế là ổn mà thôi. Chắc chắn là một người mẹ đi làm không thể nào lo lắng cho con cái chu toàn được bằng một người mẹ ở nhà toàn tâm toàn ý vì con.
Các chị vẫn nấu cho con ăn, nhưng là đồ đông lạnh. Tôi thì ngày nào cũng có thể cho con ăn tươi. Khoan bàn về vấn đề dinh dưỡng, khoa học. Tôi chỉ cần biết là ăn tươi đương nhiên hương vị, màu sắc sẽ ngon hơn, tốt hơn cho con. Nếu có ai phản đối điều này, tôi không biết gia đình họ, bản thân họ có ăn đồ đông lạnh cả tuần được không.
Về chuyện nuôi dạy con cái. Các chị vẫn dạy dỗ con, nhưng khi đi làm, ai dạy con? Nhà trường, ông bà hay giúp viêc? Tôi nghĩ vẫn không thể bằng tôi một tay dạy dỗ chăm con. Cái ăn, cái mặc, nề nếp, giấc ngủ..tất cả tôi đều có thể chăm lo chu toàn cho con. Con trai tôi cũng đi học mẫu giáo rồi. Tôi hay hỏi con: “Tít thích mẹ đi làm hay ở nhà với Tít?”. Mỗi lần như vậy, con trai tôi đều nói thích mẹ ở nhà, rồi tâm sự rằng ở lớp có những bạn đến hơn 6 giờ tối vẫn chưa được về vì bố mẹ bận đi làm, qua đón muộn. Con rất sợ những lúc phải ở lại một mình, nhìn từng bạn lần lượt có bố mẹ đến đón. Chính những lời tâm sự của con càng khiến tôi thêm tin tưởng vào quyết định của mình.
Ở một xã hội, nơi mà sự bận rộn luôn được đề cao như hiện nay. Có lẽ chị em càng đi làm, càng kêu ca bận rộn thì sẽ càng được mọi người ngưỡng mộ. Tuy nhiên, tôi cũng xin nói: Ở nhà chăm con, còn bận hơn gấp nhiều lần. Chúng tôi cũng có hàng tỉ những công việc không tên, đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cho con ăn, tắm cho nó, dạy nó học hành…Một ngày làm việc không chỉ 8 tiếng mà có khi còn lên tới 16 tiếng.
Có thể chị em sẽ nói rằng, quyết định ở nhà chăm con sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân và hạnh phúc gia đình, chồng chán, chồng bỏ…Theo tôi, đấy là do các chị không biết cách giữ chồng. Thực tế như bạn bè tôi, sáng đi làm, chiều sấp ngửa về nhà chăm con, dọn dẹp. Tối con ngủ lại bận rồi ngồi bên bàn làm việc đến khuya. Ấy mới là không có thời giản chăm sóc bản thân, là ‘lỗ hổng’ để chồng chán, chồng bỏ. Chứ như tôi, vì ở nhà chăm lo gia đình. Tôi thu vén mọi việc gọn gàng, lại có thời gian chăm sóc bản thân những khi con đến lớp. Vậy nên tôi lúc nào cũng quần áo là lượt, tóc tai gọn gàng, luôn là vợ ngoan, vợ đảm của chồng. Thay vì tạo những mối quan hệ mới, tôi vẫn duy trì liên lạc với bạn bè, đồng nghiệp cũ. Thường xuyên đi gặp gỡ, đọc sách báo, lên mạng tìm kiếm thông tin. Tôi ở nhà nhưng không hề lạc hậu, cũng không tụt hậu so với bạn bè, với những người phụ nữ khác xung quanh chồng tôi.
Khi con trai tôi lên 3 tuổi, chuẩn bị vào mẫu giáo. Thời gian ấy, tôi cũng rất hay nhận được câu hỏi “Khi nào thì đi làm lại?”. Thú thực, tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Tuy nhiên, suy đi tính lại, tôi vẫn thấy mình ở nhà thì hơn. Tôi rời xa công việc cũng đã quá lâu. Xã hội tiến triển từng ngày, các lớp đàn em ra trường hừng hực khí thế, khó có nhà tuyển dụng nào lại đồng ý một hồ sơ của phụ nữ đã có con nhỏ, lại nghỉ làm quá lâu như tôi. Mặt khác, tôi ở nhà nhưng cũng đâu phải không kiếm ra tiền. Tôi cho con bú đến 18 tháng mới thôi. Tính riêng “tiền sữa” tôi “sản xuất” ra cho con, hẳn đã chất lượng hơn chị em đi làm. Tiền lương đi làm liệu có đủ chi trả cho tiền sữa ngoài, tiền giúp việc, giáo viên nhà trẻ… chăm con hay không?
Đương nhiên, có thể tôi sẽ chịu sự chỉ trích rằng vì nhà tôi giàu, chồng tôi kiếm được nên tôi mới “sung sướng” vậy. Tôi đơn giản không có ý khoe khoang. Tôi chỉ muốn nói rằng, phụ nữ chúng ta chỉ làm tốt được một việc mà thôi. Hãy cân nhắc cẩn thận và tính toán thiệt hơn. Nếu kinh tế gia đình đủ lo, hoặc tính thấy tiền lương đi làm không bằng tiền lương trả giúp việc, thì thôi ta nên nghỉ ở nhà thì hơn. Cũng đừng nên thấy xấu hổ vì công việc “ở nhà” của mình. Đó là một công việc hoàn toàn đáng được tôn trọng. Bởi như tôi đã đọc được ở đâu đó rằng: Phụ nữ đi làm kiếm tiền thì rất giỏi, nhưng nuôi được một đứa con cho nên người thì còn giỏi hơn gấp nhiều lần.