Con mới đi trẻ đã phải nhập viện vì viêm phổi, giáo viên lại bảo tôi…vòi tiền?
Đọc thông tin về việc bé gái 1 tuổi mất chỉ sau hai ngày đi nhà trẻ, lòng tôi hoang mang và xót xa cực độ. Tôi thấu hiểu nỗi đớn đau của người mẹ đó, cũng đồng cảm với sự hoang mang của chị em khi phải gởi con đi nhà trẻ quá sớm. “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, không phải ai cũng có đủ điều kiện để ở nhà chăm sóc con cái, dù cha mẹ nào cũng muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời này. Bản thân là một người mẹ, phải bấm bụng gởi con đi nhà trẻ khi con còn chưa biết nói là điều xót xa nhất. Nhưng khi cả hai bên nội ngoại đều neo người lại không có điều kiện thuê người giúp việc mà những gánh nặng về cơm áo gạo tiền nuôi con cứ oằn trên đôi vai của cả hai vợ chồng thì đó là biện pháp cuối cùng.
Nghỉ thai sản chỉ được 4 tháng, ngày chuẩn bị đi làm gần đến tôi cuống cuồng chẳng biết tính sao. Nhờ mẹ ruột từ quê lên ở hẳn chăm cháu thì không xong vì ba ở quê hay đau yếu. Hai ông bà ra vào có nhau, sao có thể để mẹ bỏ ba mà đi? Nhà nội thì neo người, mẹ chồng mất sớm chỉ còn mỗi bố chồng năm nay cũng ngoài sáu mươi, sống cùng vợ chồng anh cả. Tôi đành bấm bụng xin nghỉ thêm hai tháng nữa để con cứng cáp hơn rồi liệu sau. Một mình chồng tôi đi làm,, đồng lương nhân viên ít ỏi không đủ gánh đời sống của cả gia đình. Tiền bỉm, sữa, quần áo, ăn uống, rồi hàng xấp hóa đơn mỗi tháng khiến chúng tôi vô cùng căng thẳng mệt mỏi. Không thể nghỉ thêm nếu muốn giữ công việc, tôi đành bấm bụng gởi con đi nhà trẻ. Hy vọng vào các cô giữ trẻ ở các trường đủ tình thương và kiên nhẫn có thể chăm con tốt tương tự mình.
Chạy tất tả khắp nơi, nay hỏi thăm đồng nghiệp, mai tham khảo ý kiến các chị trong xóm về trường mầm non nào uy tín, an toàn để gửi gắm con. Cuối cùng tôi quyết định gởi con đến một nhà trẻ gần nơi ở, chỉ mất hơn năm phút đi xe máy.
Con 6 tháng tuổi vẫn chưa biết ai lạ ai quen nên khi được đưa đến trường, con cứ vô tư um um vì nghĩ được đi chơi. Cô giáo đón con bảo cứ yên tâm để con cho cô chăm nên bụng tôi cũng đỡ lo lắng phần nào. Nói vậy nhưng sao có thể không phân tâm cho được khi không biết đến giờ ăn rồi, con khó ăn, cô có đủ kiên nhẫn với con không? Rồi con cũng khó bú, nếu con không chịu bú, cô có đút từng thìa như mẹ vẫn làm không? Mỗi khi con ngủ trưa đều được mẹ ầu ơ, nay không nghe tiếng mẹ, liệu con có khóc òa lên và tìm mẹ không… Bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu khiến ngày làm việc đầu tiên trở lại sau 6 tháng của tôi xáo trộn cả lên và chẳng đâu vào đâu. Chỉ mong ngày hết thật nhanh để tôi đón con về.
Tôi không thể nào quên được chiều đầu tiên đến đón con. Vì nóng ruột quá nên tôi đến sớm hơn nửa tiếng để xem tình hình. Con được thả vào chiếc cũi lớn cùng 3 bé khác. Trong chiếc lồng đó, con nằm im thin thít quan sát xung quanh, thi thoảng hức hức lên nhưng chẳng cô nào chạy đến xem. Khi nghe tiếng mẹ, con quáng quàng khua tay múa chân đòi bế và òa lên khóc như tức tưởi vì bị mẹ bỏ rơi cả ngày…. Về nhà, kiểm tra thân thể con, tôi nhận ra bé bị mấy vết mẩn đỏ trên tay như muỗi đốt, giận trong bụng vì chỉ mới ngày đầu mà cô lại để con ra nông nỗi đó nhưng chẳng lẽ lại chuyển trường cho con, biết đâu không tốt hơn mà còn tệ? Ngày thứ 2, 3 về con bắt đầu không chịu bú, cứ đưa bình sữa vào là con khóc đẩy ra, tôi nóng ruột đưa con đi bác sĩ. Bác sĩ bảo dạ dày con còn non nên khó tiêu hóa, hỏi mẹ đã cho con ăn những gì. Tôi đến trường thì mới biết, do con không chịu bú sữa nên cô chăm đã cho con ăn cháo thịt xay nhuyễn cùng với các anh chị của lớp 12-24 tháng nên dẫn đế việc con hay nôn trớ, đầy bụng khó tiêu. Nín nhịn, tôi đành “ngọt nhạt” dặn dò các cô thật kỹ việc ăn uống của con và không quên gởi bao thư bồi dưỡng…
Vậy mà tháng trước, khi con chuẩn bị đầy 7 tháng, từ nhà trẻ về, 2 giờ đêm đó con sốt đến 40 độ. Người con như lò than còn tay chân bắt đầu co giật. Vợ chồng tôi hoảng hốt đưa con vào cấp cứu. Bác sĩ bảo con bị viêm phổi do nằm điều hòa quá lâu. Gia đình nghèo làm gì đã được sắm điều hòa, tôi nghĩ ngay đến trường hợp các cô ở nhà trẻ đã xếp con nằm đúng trước gió. Thương con, giận cô, tôi cầm giấy khám vào tận trường đòi gặp ban giám hiệu và cô giáo đứng lớp. Vậy nhưng khi thấy giấy khám của con tôi, họ vẫn một mực chối và nói với tôi là “Ở trường tuyệt đối không có chuyện các cô cho cháu nằm thốc quạt điều hòa. Con chị chăm ở nhà bị ốm thì không nên đến trường vòi tiền như vậy. Không hay.”. Phân xử trắng đen, may ra chỉ có con là rõ. Nhưng con trẻ làm sao đã biết cất lời?
Tôi quá bực mình và uất hận. Ngay lập tức cho cháu nghỉ học tại trường. Giờ tôi đang ở nhà trông con, hai mẹ con quây quần thì vui lắm, nhưng những khi thoáng nhìn đến gói bỉm của con cạn dần, tiền thuê nhà này lại tăng, lòng tôi nặng trĩu. Tôi không biết mình phải làm sao bây giờ? Ở nhà thì không thể cho con có cái ăn cái mặc bằng bạn bằng bè, đi làm thì biết gửi con vào đâu. Tôi thấy thương thiên thần nhỏ của mình vì đã phải sinh ra dưới một gia đình nghèo và một xã hội mà giáo dục mầm non chẳng biết tin vào đâu.