Nhìn đứa con gái mẹ từng bế ẵm với bao yêu thương giờ nhìn mẹ với ánh mắt căm thù, mẹ đau quá!
Mẹ sinh con muộn. Mẹ 50 con gái mới 15. Có lẽ vì cách biệt tuổi tác nên đã ngăn cách sự thấu hiểu giữa hai mẹ con mình. Con chưa đủ hiểu, làm mẹ, ngoài tình thương, còn là bổn phận. Bổn phận dạy con phải biết cư xử, biết sống thế nào là đúng, biết thế nào là sai, là xấu, biết chọn bạn mà chơi, biết thấu hiểu, cảm thông và sống chân thành. Hạnh phúc nhất của một người mẹ, không phải là nhìn thấy con giàu sang thành đạt, mà thấy con thành người hữu ích, sống tình cảm và nên người.
Mẹ không kỳ vọng ở con sự nổi trội. Chỉ mong con lớn từng ngày theo đúng lứa tuổi của mình, đừng tập tành, tiêm nhiễm những thói hư của người đời ngày nay. Có lẽ thế, nên đôi khi mẹ hay căng thẳng trong cách quản lý, giáo dục con làm con có cảm giác ngột ngạt, nhưng không có nghĩa là con phản ứng bằng cách xa lánh, không chia sẻ cùng mẹ.
Đọc báo chí, mẹ biết được gần đây có một cô ca sĩ cũng vì những mâu thuẫn với mẹ mà đã rời khỏi nhà sống riêng. Mẹ cũng giật mình xét lại cách đã “quản lý” con bấy lâu nay có phải đã quá khắt khe, để đến lúc con cũng tự giằng ra khỏi tay mẹ?
Còn nhớ khi con lên 10, một ngày từ trường về nhà, con đã khoe với mẹ chiếc bút máy rất đẹp, trên đó còn có hiệu tiếng Anh. Mẹ hỏi ai cho con, con ngập ngừng hồi lâu mới dám nói của bạn ngồi cạnh bên. Ba bạn ấy đi nước ngoài về mua cho bạn, bạn khoe con. Con thích quá nên đã lén “mượn tạm” về nhà vài hôm rồi trả lại. Khoảnh khắc đó mẹ quá tức giận đã phát mấy đòn vào mông con. Mắng con là “đứa ăn cắp”. Con khóc ròng, nép sát vào tường trước cơn thịnh nộ của mẹ… Nhìn con khóc, mẹ cũng khóc. Mẹ tự trách mình là người mẹ thất bại, đã không dạy được con phân biêt tốt – xấu; không cho con biết rằng lấy đồ của bạn đồng nghĩa với việc ăn cắp – việc làm tồi tệ nhất. Mẹ đã không giải thích với con mà liền tay bạo lực để thỏa cơn giận. Là mẹ sai. Từ ngày đó, mẹ đã tự hứa với lòng sẽ dạy dỗ con bài bản hơn, đàng hoàng hơn để con sẽ tự đánh giá được sự việc và tránh phạm sai lầm.
Rồi con vào tuổi 15, mẹ bảo con phải chọn bạn mà chơi. Bạn đến nhà, nhìn nhóc nào nào có vẻ ngỗ ngược, mẹ lại tốn công sức tìm hiểu cặn kẽ gia đình, nguồn gốc để an tâm con không bị ảnh hưởng xấu. Trước những câu hỏi của mẹ, con trả lời tiếng được tiếng mất, có khi lại bực dọc, lên phòng sập cửa lại… Con phật ý khi mẹ can thiệp chuyện bạn bè. Con bắt đầu biết đến rạp chiếu phim, quán cà phê. Mỗi cuối tuần đều đặn, con đều hẹn hò đi chơi. Con trang điểm, mẹ không hài lòng. Mẹ bảo con đang tuổi lớn, da nhạy cảm, mỹ phẩm vào dễ hư hại cho da, sau này sẽ không đẹp nữa. Con cãi, chúng bạn con đều như vậy cả, không trang điểm con sẽ lỗi thời. Rồi con dùng dằng ra cửa. Mẹ nhìn theo bất lực. Nếu mẹ làm dữ hơn, con lại càng khép mình lại, xa lánh mẹ…
Mẹ đem chuyện nói với bố, mong rằng bố sẽ có cách hay… Trong buổi cơm gia đình, bố bảo dạo này thanh thiếu niên cãi lời cha mẹ nhiều, làm điều xấu cũng nhiều nên có hậu quả đáng tiếc. Bố bảo con gái của bố ngoan hiền, cố gắng học tập, chuyện quần áo thời trang để sau này lớn hơn tí nữa hãy chú ý đến. Con liếc nhìn mẹ có vẻ trách móc… Từ ngày đó, con đi học rồi về ở mãi trong phòng, tránh mặt mẹ. Cả tuần mẹ con không nói được quá năm câu. Mẹ cũng không biết con đang vui buồn, đang nghĩ gì, làm gì, mọi thứ có ổn không. Bức tường giữa hai mẹ con quá lớn mà không cách nào phá ra được.
Hôm lễ vừa rồi, con soạn đồ xong mới xuống xin mẹ cho đi du lịch cùng bạn. Mẹ bảo lễ lạc đông người, dễ có chuyện không hay, con nên ở nhà. Vậy là con giận, xách ba lô về nhà ngoại ở suốt 3 ngày nghỉ…
Chẳng lẽ con không tin rằng những điều mẹ làm đều vì muốn con được an toàn và khỏe mạnh? Đến bao giờ con mới biết có những lo lắng đôi khi thái quá đó vì mẹ là mẹ của con? Đến bao giờ con sẽ hiểu được niềm hạnh phúc tột cùng của mẹ là được con tin tưởng và yêu thương?