Trưa nay, lại một lần nữa con giơ tay hất đổ bát cháo của mình xuống đất. Tôi đã quá mệt mỏi. Tôi thậm chí còn chẳng buồn quát con. Nhìn Bi với ánh mắt buồn rười rượi, tôi thở dài nhấc con ra khỏi ghế ăn, lầm lũi dọn dẹp “bãi chiến trường”. Tôi không biết mình đã sai ở đâu, con tôi suy dinh dưỡng rồi, cứu tôi với.
Vậy là đã 5 ngày nay Bi không ăn một thìa cháo nào, sữa thì “nhấp môi” chút chút được 200ml cả ngày. Bi – con trai tôi nổi tiếng lười ăn nhất phố. Đã 8 tháng mà con mới chỉ được gần 6kg, người bé tẹo, bế lên thấy nhẹ bẫng. Vì kén ăn, con không chỉ bị suy dinh dưỡng mà còn thiếu canxi, 8 tháng vẫn chưa biết bò, răng vẫn chưa mọc được cái nào.
Tôi còn nhớ, mới sinh Bi đã lười ăn vô cùng. Trong khi bạn bè tôi có bé vừa đẻ ra đã tu một lèo 60ml sữa thì Bi vẫn chỉ quẩn quanh 5-10ml sữa mỗi lần, ép mãi không xong. Tôi nuôi con bằng sữa mẹ, vậy nhưng vì Bi lười bú, sữa cũng ít dần. Mặt khác lại bị stress nên chỉ 3 tháng sau sinh, tôi đã mất sữa. Suốt ruột khi thấy con càng nuôi càng còi. Tôi quyết định cho Bi ăn dặm từ tháng thứ 3. Ngày cho con ăn thử thìa bột đầu tiên, Bi ăn một vèo hết sạch cả bát con. Tôi mừng như bắt được vàng. Kể từ đó, tôi dẹp hẳn sữa. Mỗi ngày cho Bi ăn 4 bữa bột.
Tháng đầu tiên ăn dặm, Bi lên được hơn 700 gram, cả nhà tôi mừng lắm. Ai cũng hồ hởi: “Hóa ra là nó thích bột”. Hàng ngày, tôi đi chợ, tự tay chọn mua cho Bi những loại thực phẩm tươi ngon nhất. 2 tuần đấu Bi ăn bột ngọt, tròn 4 tháng chuyển sang ăn cháo, 4 tháng rưỡi đã nếm qua đủ loại tôm, cua, gà, bò. Vì xác định cho Bi ăn cháo để mau tăng cân, tôi không tiếc tiền đầu tư mua pho mai xịn, cá hồi, bò úc cho con. Một bát cháo của Bi, tôi thường kết hợp 1 món rau và 1 loại thịt, khi xay sẽ kèm thêm 1 viên pho mai và 2 thìa dầu ăn. Nếm thử thì cũng thấy khá ngán, nhưng tôi tặc lưỡi “Trẻ con biết gì”.
Niềm vui mừng vì con tăng cân kéo dài chẳng được bao lâu. Đến tháng thứ 5, con đột nhiên có dấu hiệu chán ăn. Nếu ngày trước, mỗi ngày Bi ăn hết 4 bát tô đầy cháo thì bây giờ, con chỉ ăn được lưng lửng bát. Tôi hoảng hốt, lo lắng đến thắt ruột thắt gan rằng “liệu nó có trở lại chán ăn như trước không?”.
Sợ con ăn nhạt thấy không ngon nên dù mẹ chồng và chồng đã khuyên đừng cho Bi ăn muối sớm nhưng tôi bắt đầu lén nêm vào mỗi bát cháo của Bi một thìa con nước mắm. Tôi chọn mua mắm Phú Quốc “xịn” hẳn mấy chục nghìn một lọ con con nên cũng khá yên tâm. Vậy nhưng cũng chỉ được vài thìa đầu, sau đó, Bi bắt đầu rướn, oằn người trên ghé rồi khóc ngằn ngặt không chịu ăn. Bát cháo mang ra bao giờ cũng thơm phức, khi hết bữa thì đã nguội tanh nguội ngắt, lõng bõng toàn nước. Tháng thứ 5 đó, Bi lại không tăng cân.
Sang tháng 6, “cuộc chiến” ăn cháo của tôi và Bi càng ngày càng căng thẳng. Tôi không tiếc làm trò hề cho con, không tiếc vừa xúc cháo vừa hát, không tiếc bật tivi, thậm chí tôi còn bắt chồng lấy ô tô ra đưa con đi một vòng để ăn cháo. Cứ mỗi lần chuẩn bị đến giờ ăn của con, tôi lại lo đến quặn dạ dày vì không biết con có chịu hợp tác hay không.
Tôi làm đủ đủ mọi cách. Bắt đầu bữa ăn là nịnh nọt, cưng chiều, đến cuối bữa ăn là quát tháo, hò hét. Vì Bi bắt đầu lười ăn, tôi “điên cuồng” nấu chung 3 loại thịt cùng lúc với bát cháo thật đặc để con ăn được thìa nào thì tốt thìa ấy. Có những hôm cơn bực bội kéo đến, tôi bế con trong lòng, một tay khóa chặt như kìm, tay kia liên tiếp bóp mồm bóp miệng đổ cháo vào miệng Bi. Con khóc, mẹ khóc, cháo rơi trên áo con, dính vào tóc mẹ, một số thìa bị Bi gạt ra tung tóe khắp nhà. Tôi hét lên “Nhịn! Không ăn thì nhịn. Đói rồi khắc biết đường mà ăn”.
Vậy nhưng 2 tiếng, 3 tiếng rồi cả ngày đã trôi qua mà Bi vẫn không có dấu hiệu thèm ăn. Tôi lại phải chào thua, lại ôm con vỗ về, nịnh nọt. Lại bê bát cháo ra và rồi cuối cùng, bữa ăn lại kết thúc trong tiếng khóc của con và những giọt nước mắt bất lực rơi trên khuôn mặt mẹ.
Bây giờ đây tôi không còn biết phải làm thế nào để con chịu ăn và tăng cân. Tôi không muốn con bị suy dinh dưỡng, không muốn Bi thấp còi, không muốn con cứ mãi chẳng lớn. Tôi biết, con không bị bệnh, con không có vấn đề gì cả. Có lẽ chính tôi mới đang mang trong mình “tâm bệnh” đau đớn này. Nỗi ám ảnh mang hình bát cháo, có lẽ không phải là của Bi mà là của tôi.