Tôi thấy ngày nay người ta thường hay có xu hướng thích “đánh hội đồng”, thích “ném gạch đá” cho bất cứ ai mạnh dạn nêu lên quan điểm nuôi và dạy con khác với số đông của mình. Tôi có đọc được bài viết Nuôi một con mới là văn minh! Và các comment (bình luận) của độc giả ở dưới. Cảm xúc ban đầu của tôi là bức xúc, sau là buồn cười. Tại sao nhiều người cứ cố định suy nghĩ của mình rằng mẹ đẻ một con thì là ích kỷ, con một thì là dễ hư? Bản thân tôi cũng chỉ sinh một con, và hoàn toàn thoải mái với quyết định của mình.
Khi vợ chồng tôi quyết định chỉ đẻ một đứa, chúng tôi cũng đã vấp phải rất nhiều sự phản đối của gia đình, bố mẹ hai bên, họ hàng, bạn bè. Cũng như rất nhiều anh chị đã lên tiếng phản đối ở bài viết kia, chủ yếu họ nói với tôi rằng: đẻ một đứa, rủi sau này nó tai nạn, bệnh tật, đi du học xa, theo vợ theo con…thì lấy ai phụng dưỡng ông bà? Rôi họ cho rằng tôi lười chăm con, tôi chỉ biết lo cho bản thân mình, tôi ích kỷ. Tôi thấy những suy nghĩ như vậy thật cổ hủ, lạc hậu và sai lầm.
Tôi sinh con ra, là để cho con mình có cuộc đời hạnh phúc, là để cho con được ăn ngon mặc ấm. Tôi đâu sinh con đẻ cái, để mong về sau có đứa phụng dưỡng khi mình về già, có đứa thắp hương khi mình lên ban thờ? Cũng đừng nghĩ rằng đẻ nhiều con thì nó sẽ phụng dưỡng mình khi về già. Đừng trông đợi và đừng lấy đó làm mục tiêu sinh con. Nếu ta không biết cách dạy dỗ con cái, thì dù có sinh đến 5,7 đứa con, khi về già, cũng chẳng có ai bên mình chăm sóc, phụng dưỡng. Tôi đã thấy rất nhiều gia đình, con cái đông đúc, cháu chắt đầy nhà. Vậy nhưng đến khi về già, anh em đánh nhau, tranh giành tài sản. Cuối cùng cũng chỉ có hai ông bà lủi thủi với nhau. Tôi cũng từng thấy rất nhiều gia đình, chỉ có một anh con trai thôi, nhưng luôn biết cách chăm sóc, vợ chồng con cái hòa thuận, hiếu thảo với cha mẹ. Vậy khi đấy, đẻ một đứa với đẻ chục đứa, ai hơn ai?
Ngày xưa các cụ nhà ta thích con đàn cháu đống. Càng những người ít tiền, tri thức kém, ở quê làm ruộng lại càng thích sinh nhiều. Cha mẹ vì muốn thỏa mãn nỗi lo sợ của mình rằng sau này tuổi già không có người chăm sóc mà cố sinh. Theo tôi, như vậy mới là ích kỷ. Chỉ vì những suy nghĩ lạc hậu, ta đã làm nghèo đi cả một gia đình, cả một đất nước.. Nếu ta đẻ ra được một đứa con, nhưng lại không dạy dỗ cho nó được nên người, được thành tài thì cuộc sống của nó sẽ vô cùng khó khăn. Con cái chúng ta sẽ phải khổ sở, vất vả thế nào để kiếm được một căn nhà, một công việc, một người bạn đời và một cuộc sống thoải mái trong khi xã hội ngày càng phát triển, đất đai ngày càng chật chội, yêu cầu cuộc sống ngày một nâng cao và người thất nghiệp thì nhiều như ‘lá rụng mùa thu’? Người mà chúng ta trông chờ sẽ chăm sóc ta khi về già, sẽ ‘trả ơn’ cho ta có thể sẽ vẫn khiến chúng ta phải tiếp tục lo lắng, phải tiếp tục kiếm tiền để nuôi không chỉ mình chúng mà cả vợ chúng, cả con chúng?
Sinh một đứa con nhưng tôi không lo con sẽ ích kỷ hay cô độc. Trẻ con lớn lên có bướng bỉnh hay không, có ích kỷ không, hư hỏng không là do cách giáo dục của cha mẹ. Cũng đừng cho rằng cha mẹ một con thì sẽ chiều chúng. Nếu là những bậc phụ huynh công tư phân minh, biết chiều con khi muốn và nghiêm khắc khi cần, trẻ sẽ lớn lên và vẫn là những đứa trẻ ngoan ngoãn, có ích cho xã hội.
Nhìn ra thế giới, tôi thấy xu hướng sinh một con ngày càng phổ biến ở những nước phát triển. Đó là những quốc gia tiên tiến, có đời sống cao hơn ta và suy nghĩ cũng tiến bộ hơn ta. Tôi nghĩ, không phải họ ích kỷ không muốn có con, mà là vì họ muốn đảm bảo cho con mình, gia đình mình và bản thân mình những điều tốt nhất. Chung qui lại, cuộc sống này, ai cũng chỉ muốn hướng tới hạnh phúc và nụ cười. Vậy nếu sinh một đứa con mang lại cho ta điều đấy, hà cớ gì ta lại không làm?