Bầu bí tháng thứ 7 rồi mà con dâu tôi mới tăng 4kg và nhất định ăn kiêng, tôi bực lắm!
Vợ chồng tôi không may mắn chỉ sinh được một thằng con trai. Không phải tôi chỉ muốn có một con mà vì tôi không thể sinh được nữa do trong lần sinh đầu tôi bị bệnh và bị bác sĩ triệt sản luôn sau sinh. Vì vậy mọi yêu thương, hy vọng vợ chồng tôi đều dành cho con. Cũng may mắn dù là con một nhưng con trai tôi không hề đua đòi theo chúng bạn mà rất chăm chỉ học hành và hiện giờ nó đã là trưởng phòng kinh doanh một công ty có tiếng ở thủ đô. Hạnh phúc ngập tràn khi đến đúng sinh nhật lần thứ 28, con trai tôi dẫn bạn gái về ra mắt. Thoạt đầu vừa nhìn thấy con bé, tôi đã ưng lắm lắm vì vẻ hiền dịu và khá xinh xắn. Con bé cũng xuất thân từ gia đình gia giáo, lại có công việc đàng hoàng nên vợ chồng tôi chẳng ngần ngại gật đầu “lịa lịa”.
Đám cưới của chúng diễn ra không lâu sau đó. Thời gian đó, dù tôi chưa đến tuổi nghỉ hưu nhưng vì sức khỏe yếu lại muốn ở nhà cơm nước và chăm sóc chồng con nên tôi đã xin nghỉ hưu sớm. Ở nhà rảnh rỗi nên tôi khuyên vợ chồng chúng đừng có kế hoạch gì mà hãy sinh con luôn để tôi chăm sóc. Ban đầu chúng cũng có vẻ ngần ngại chắc còn muốn dành thời gian ăn chơi nhưng thấy tôi nhiệt tình hứa như đinh đóng cột: “Con chỉ cần sinh nó ra thôi, mẹ sẽ nuôi cho. Con vẫn có thể đi làm, vẫn có thể phấn đấu sự nghiệp mà nhà lại vui vì có trẻ con”. Vợ chồng thằng con tôi chắc một phần nể mẹ, một phần nghĩ ý kiến của tôi cũng đúng nên chẳng lâu sau đó, con dâu tôi có bầu.
Con dâu về sống với tôi được gần nửa năm rồi mà hai mẹ con chẳng bao giờ xích mích. Mọi lời tôi nói con bé đều nghe theo và tôi cũng rất tôn trọng ý kiến của vợ chồng nó. Mọi người cứ nói mẹ chồng – nàng dâu thế này thế nọ chứ tôi thấy khá ổn. Hồi đó tôi đã nghĩ mình cứ yêu thương nó như con thì chắc nó cũng yêu thương mình. Thế nhưng đúng là có “thức lâu mới biết đêm dài”, mẫu thuẫn giữa tôi và con dâu bắt đầu nểy sinh từ ngày nó bầu bí…
Vốn con dâu tôi là nhân viên của một ngân hàng nên nó chau chuốt đến hình ảnh lắm. Mỗi sáng trước khi đi làm nó thường đứng trước gương đến cả nửa giờ để tô son, đánh phấn… Không chỉ có thế, hồi chưa bầu bí nó còn chẳng dám ăn nhiều vì sợ mất dáng. Thế nhưng tôi chẳng quan tâm bởi tôi nghĩ đó cũng là vì tính chất công việc. Nhưng mấy tháng nay nó bầu bí rồi mà tôi vẫn thấy nó ăn ít lắm. Bữa sáng, bữa trưa con dâu ăn đấy nhưng đến bữa tối thì chỉ ăn rau và trái cây, nhất quyết không chịu ăn cơm.
Lúc hỏi ra thì con dâu bảo bị ốm nghén, không muốn ăn gì cả. Tôi càng thương con, thương cháu nên ngày ngày cố gắng đổi món rồi hầm cái nọ, nấu cái kia cho con ăn. Ba tháng đầu mang thai mà con dâu mới tăng được 1kg. Tôi lo lắng nên đã lên hẳn một kế hoạch ăn uống bài bản cho con. Buổi sáng tôi dậy sớm tự tay nấu mì, miến, phở cho con ăn. Tôi còn chuẩn bị cả cơm trưa để con mang đến văn phòng ăn vì sợ con ăn ngoài không đủ chất lại không đảm bảo sức khỏe. Thế nhưng, trái lại sự nhiệt tình của tôi, bữa sáng con dâu vẫn chỉ ăn vài ba cọng bún, miến. Tôi nghĩ chắc sáng nói mới ngủ dậy nên không muốn ăn. Trước khi đi làm, ngày nào tôi cũng phải nhắc con mang theo hoa quả và bánh đi để ăn thêm. Điều an ủi tôi nhất là chiều nào về rửa hộp cơm cho con tôi cũng thấy không còn gì trong đó. Tôi mừng lắm vì nghĩ con dâu đã cố ăn tất cả những gì mình nấu. Thấy con trưa nào cũng ăn hết đồ ăn, tôi chẳng ngần ngại làm thêm đồ ăn và tăng cơm cho con. Nghĩ bụng chắc thai nhi lớn dần nên con cũng ăn khỏe hơn.
Thế nhưng đến tháng thứ 7 mà con dâu tôi vẫn chẳng tăng nhiều cân như tôi nghĩ. Hình dáng nó chẳng khác những ngày chưa mang bầu là mấy, duy chỉ có bụng bầu là lớn hơn. Khi tôi hỏi: “Con tăng được mấy cân rồi?” thì nó nhanh nhảu đáp: “Con mới tăng được 4 kg, may quá mẹ ạ. Con sợ béo phì lắm!”. Tôi nghe xong hoảng quá liền dặn con: “Sợ gì mà sợ. Cố mà ăn cho con khỏe và đủ chất. Ngày trước mẹ chẳng có điều kiện mà ăn uống, tẩm bổ như các cô bây giờ”.
Nghe xong, con dâu cười trừ rồi lên phòng. Tối hôm đó, tôi bê đĩa hoa quả lên phòng cho chúng. Vừa tới gần cửa phòng, tôi nghe hai vợ chồng nó to tiếng về vấn đề ăn uống gì đó. Anh con trai tôi nói: “Em ích kỷ quả, hy sinh nhan sắc vì con đi. Đẻ xong rồi giảm cân cũng được chứ sao. Em chịu khó mà ăn cơm mẹ nấu cho đảm bảo sức khỏe”. Con dâu tôi đáp lại ngay: “Em chán ngấy cái hộp cơm của mẹ rồi. Em không ăn đâu, toàn cho các chị đồng nghiệp ăn đấy. Em đã nói rồi, em không muốn tăng cân để béo như con heo à. Mẹ anh cổ hủ quá, cứ bắt em ăn nhiều cơm. Thời đại này người ta chỉ ăn chất chứ ai ăn cơm đâu.” Tôi nghe xong mà choáng váng. Không ngờ những hộp cơm tôi nấu cho con dâu từ mấy tháng nay nó đâu có ăn, uổng công tôi sáng dậy sớm hì hục chuẩn bị.
Tôi còn nghe rõ con dâu “giảng giải” cho chồng nó: “Em đọc sách báo nhiều em biết. Ăn nhiều cơm chỉ khiến mẹ béo chứ thai nhi đâu có chất gì. Mà mẹ béo, con béo càng khó đẻ, con lại lắm bệnh tật. Với cả em cũng không muốn sau sinh trở thành mẹ sề đâu. Giữ dáng ngay từ bây giờ có tốt hơn không? Anh lựa lời nói với mẹ mai không cần nấu cơm cho em đâu. Em chỉ cần uống sữa và ăn trái cây là đủ chất cho con rồi”.
Tôi không hiểu sao, con dâu tôi bầu bí đến tháng thứ 7 rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện giữ dáng, giữ eo. Mà nó cũng có học đấy chứ, chẳng hiểu kiến thức đến đâu mà lại nói tôi cổ hủ, bắt nó ăn nhiều cơm. Không ăn cơm thì sao đủ chất được. Tôi nhận ra rằng ngay từ 3 tháng đầu nó đã rất lười ăn cơm mà chỉ ăn nhiều hoa quả với sữa. Con dâu cứ lấy lý do ốm nghén, mệt mỏi không ăn. Chả thế mà nó chẳng tăng đáng mấy cân. Như thế thì đâu có chất cho thằng bé trong bụng. Tôi thấy các cô gái bây giờ như con dâu tôi ích kỷ quá. Ngày xưa chúng tôi bầu bí chẳng có cơm mà ăn thì đến giờ các cô ấy cố tình nhịn ăn. Sao con dâu tôi lại chỉ biết nghĩ đến bản thân, không mảy may nghĩ gì đến đứa con trong bụng thế. Tôi chẳng nghĩ gì đến con dâu đâu nhưng tôi thực sự rất lo cho sự phát triển của thằng cháu nội tôi. Tôi bực vô cùng…