Càng gần ngày sinh em con mẹ càng thương con nhiều hơn, với mẹ con lúc nào cũng là đứa trẻ bé bỏng chịu nhiều thiệt thòi…
Con ra đời khi kinh tế gia đình còn thiếu thốn, bố vừa đi làm ở công ty mới, lúc nào cũng phải căng sức ra để cố gắng. Vật dụng gia đình mình khi ấy chẳng có gì ngoài chiếc tủ đựng quần áo, một giá sách to, một máy vi tính từ thời sinh viên của bố và hai cái nồi nấu ăn đơn giản, giường cũng là của chủ nhà… Dẫu vậy trong phòng trọ chưa đầy hai mươi mét vuông lúc nào cũng là tiếng cười vui vẻ bố tạo ra.
Chẳng có tủ lạnh, máy xay, đồ đùng thì đơn sơ nên cách chế biến món ăn của mẹ dành cho con cũng không thể cầu kỳ. Nhìn cảnh bố gò lưng băm chặt thức ăn nhỏ xíu, hay cả những lúc bố giặt một chậu quần áo cao chất ngất còn không đủ mắc và chỗ để phơi, không bao giờ mẹ có thể quên được. Đó chính là tình yêu thương và sự sẻ chia chân thành bố dành cho mẹ. Con dường như cũng biết phận mình nhà nghèo nên trộm mụ con rất ngoan, khiến bố mẹ không phải bận tâm nhiều.
Sau đó thì mẹ đi làm, các bà chỉ đỡ được cho đôi ba tháng, bố mẹ phải ôm con đi gửi khắp nơi, hết bà hàng xóm gần đến hàng xóm xa, thậm chí có lúc phải gửi con cách nhà trọ gần bốn cây số, tất cả họ, dù có người chỉ trông con một ngày mẹ cũng luôn ghi nhớ ơn trong lòng, nghĩ đến những ngày ấy mà mẹ thắt ruột lại thương con, nhỏ như con chuột, bị mẹ tha lôi đi khắp chốn.
Mười sáu tháng con đi học, lúc nào cũng lách chách nhất lớp, thế nên mẹ đã từng bị giằng xé giữa hai suy nghĩ một là đi làm và làm thêm để có thể cùng bố vực kinh tế gia đình lên, một đằng mẹ cắn rứt lương tâm vì thời gian dành cho bé cứ bị xà xẻo, thấy đôi lúc con lủi thủi chơi một mình mà mắt mẹ cứ cay xè vì thương, mẹ vất thì vất chứ sao nỡ lôi kéo con vào. Mẹ thậm chí không dám nghĩ đến việc sinh thêm đứa nữa. Mẹ sợ với sự vụng về và bận rộn của mình sẽ làm khổ lây sang các con, nhưng đúng là duyên trời…
Sau bốn năm, nhờ sự nỗ lực hết mình mà bố mẹ đã làm nên những kỳ tích, mẹ hài lòng với thành quả đạt được song cũng chính từ đây mẹ càng thêm thương con, con có hiểu cho mẹ không? Mẹ biết giai đoạn thơ ấu của các con luôn cần sự quan tâm gần gũi của bố mẹ và giá trị vô hình ấy chẳng vật chất nào có thể mua nổi.
Câu nói “Làm việc tích cực là con đường đi tới sự giàu có đích thực” đã luôn đi theo mẹ suốt thời gian đó. Mẹ sáng tác ra thêm câu “Lười biếng và gian dối là ngọn nguồn của mọi bất hạnh”.
Bố mẹ đã làm được nhà và những tiện nghi gia đình cũng đã tương đối đấy đủ. Đã trải qua nên bố mẹ có thể chứng minh cho con thấy chúng ta hoàn toàn có thể sống sung túc được bằng lương cùng các thu nhập lương thiện từ mồ hôi nước mắt khác. Thế nên hãy đi lên từ đôi bàn chân của mình và đừng cố học những mánh khóe lọc lừa.
Giờ thì mọi việc ổn rồi con yêu ạ. Mẹ chỉ còn cầu mong cho cả nhà mình mạnh khỏe, các con hãy cùng giúp mẹ, biết ăn biết ngủ biết học hành thật ngoan nhé! Mẹ đã lại lạc quan khi nghĩ rằng, giai đoạn thiếu thốn nhất mà con đã cùng trải qua và nhiệt tình san sẻ với bố mẹ, thì không có lý gì những ngày tươi sáng này nhà mình lại không hạnh phúc bên nhau. Sợi dây gia đình đã được gắn kết bền chặt, sẽ càng vững vàng hơn theo năm tháng.