Niềm hạnh phúc của người phụ nữ là được làm mẹ, nhưng hạnh phúc gấp nhiều lần nếu đó được những đứa con ngoan hiền. Mẹ thấy mình thật có phúc khi có được cô con gái ngoan ngoãn, biết đỡ đần mẹ trong mọi việc dù còn ít tuổi. Vậy nhưng thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng đứa trẻ này cách đây năm năm, mẹ đã có ý định không giữ lại khi biết mình mang thai…
Gia đình chồng không thuộc dạng khá giả gì nên từ thời mới cưới bố mẹ đã phải tự gây dựng sự nghiệp. Biết được sự vất vả của việc chăm sóc con cái nên mẹ và bố đã thống nhất chỉ có hai con để có thể nuôi dạy thật tốt và dành cho các con đủ đầy vật chất nhất. Nhưng người tính không bằng trời tính.
Chị gái thứ hai của con vừa được tám tháng thì mẹ bị vỡ kế hoạch. Khi phát hiện mình mang thai lần thứ ba thì con vừa được bốn tuần tuổi. Mang chuyện nói với bố, bố suy nghĩ một lúc rồi bảo mẹ nên bỏ con. Với tình hình hiện tại, việc nuôi thêm một đứa trẻ sẽ rất khó khăn cho kinh tế gia đình do công việc của bố không thuận lợi lắm, và bố cũng sợ mẹ vất vả, không đủ sức chăm ba con. Nghe phân tích của bố, mẹ thấy hợp lý nên cũng xuôi. Mẹ thuận lòng đến bệnh viện để bỏ con.
Ngày hôm ấy, khi đi qua khoa hiếm muộn, mẹ thấy một cặp vợ chồng đang ôm nhau khóc. Cô vợ chừng bốn mươi đang gục đầu vào vai chồng khóc như mưa. Qua vài câu nghe loáng thoáng, mẹ hiểu rằng anh chị thuộc dạng khó thụ thai dù đã thụ tinh nhân tạo đến lần thứ tư. Anh chồng muốn chị bỏ cuộc vì không cam tâm thấy vợ mất sức, mỏi mệt nhưng chị vợ kiên quyết phải có được một đứa con…. Câu chuyện của anh chị làm mẹ chững lại. Trong khi người ta cầu không có, mình có lại muốn bỏ đi. Sao mình có thể chỉ nghĩ cho bản thân mà nỡ chối bỏ con… Khi gặp bố ở cổng, để trả lời cho câu hỏi sắp được bố đặt ra, mẹ chỉ nói chắc: “em sẽ sinh con, dù khổ cũng phải sinh con.”
Con sinh ra, là một bé gái xinh xắn mà mẹ may mắn có được trong đời. Từ ngày chào thế giới, con đã rất ngoan không hề quấy khóc. Hễ no là con ngủ, trong giấc ngủ con cười tít mắt. Vậy nhưng, chuyện kém vui khi bố thay đổi công việc do công ty cũ bị phá sản. Từ ngày đó thu nhập của bố ít đi. Mẹ lại không đi làm nên kinh tế gia đình eo hẹp, con gái út không được đủ đầy như hai chị. Thiếu hụt về vật chất càng làm mẹ yêu thương, muốn bù đắp tinh thần cho các con nhiều hơn. Có lẽ vì thế mà các con của mẹ lớn lên rất hiền ngoan, vâng lời bố mẹ, nhất là con gái út của mẹ, mẹ chưa phải la mắng con lần nào. Mới hai tuổi đầu, con đã biết tự cầm bát múc cơm ăn, ăn xong để bát vào chậu. Năm tuổi, con gái đã lăng xăng dọn bát đũa trong mỗi bữa cơm và lau bàn ăn. Trong giọng nói ngô nghê, con nói, vì mẹ thương tụi con nên con sẽ ngoan hơn cả hai chị để mẹ vui nhiều hơn….
Hôm đón con ở trường về, con mở cặp lấy ra chiếc bánh ngọt, bảo muốn cùng ăn với mẹ. Đó là chiếc bánh ba của bạn con mang về từ Nhật, bạn mang vào lớp tặng cho con. Con nói bánh có tên là “tình thân” nên con muốn ăn cùng với người mà con quý nhất trên đời….vì với con, mẹ là điều quý giá nhất! Mẹ thật xấu hổ khi nghe con nói điều đó, bởi vì mẹ là người mẹ từng có ý định bỏ con, từng không xem con là điều quý giá, thiêng liêng nhất, từng chỉ vì nghĩ cho mình mà chút nữa thôi đã không cho con quyền được sống.. Nhưng đó đã là quá khứ. Giờ đây với mẹ, không có tài sản nào quý giá bằng ba cô con gái bé nhỏ này. Mẹ có thể đánh đổi cả thế giớ chỉ để thấy các con bình yên, khoẻ mạnh và vui cười mỗi ngày…