Cặp song sinh ra đời bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm từ tinh trùng của người cha đã mất, hiện ăn ngủ tốt sau hơn nửa tháng chào đời.
Căn hộ nhỏ của bốn mẹ con chị Hoàng Thị Kim Dung ở khu đô thị Pháp Vân (Hà Nội) mấy hôm nay đông người tới thăm hỏi. Phía ngoài phòng khách, một chiếc đệm lớn trải giữa nhà là chỗ ngủ của hai bà thông gia và bé Hồ Sỹ Hoàng Hải. Bên trong phòng ngủ nhỏ, chị Dung đang khẽ dỗ con gái lớn hơn 4 tuổi là Hồ Hoàng Hải Bình vì không muốn cháu làm thức giấc em Hồ Sỹ Hoàng Đức.
Vừa đặt cu em Hoàng Đức xuống giường, nghe tiếng cu anh đòi ăn, chị Dung ôm con vào lòng để cho bú. Xong xuôi, bốn mẹ con nằm thành hàng ngang trên chiếc giường hẹp ngủ. Trên đầu giường, tấm ảnh cưới của chị Dung và người chồng quá cố, anh Hồ Sỹ Ngọc, được treo ngay ngắn giữa những hình vẽ nguệch ngoạc lên tường của bé Hải Bình.
Chị Dung cho hay, so với mấy hôm ở viện, vài ngày nay cu lớn hơi quấy, bởi vậy gia đình cũng hạn chế người vào thăm. Trong khi đó, cu em ngủ suốt sau khi được cho bú. Lúc mới sinh, cu anh được 2,9 kg còn cu em 2,4 kg. Không đủ sữa nên hiện chị Dung phải cho các con ăn thêm sữa ngoài. Suốt thời gian làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi mang bầu, người phụ nữ ấy lúc nào cũng phấp phỏng chờ đợi và hy vọng. May mắn ngay lần đầu thụ tinh, chị đã mang thai.
Trong hoài niệm của chị, anh Ngọc là người hiền lành, chu toàn và luôn biết lo lắng cho người khác. Hai người gặp rồi yêu từ khi còn là sinh viên lớp chất lượng cao của ĐH Bách khoa Hà Nội. Thời gian chị sang Pháp học thạc sĩ rồi làm tiến sĩ, anh Ngọc luôn động viên người yêu học tốt và dặn dò chị yên tâm vì ở nhà đã có anh chăm lo hai bên gia đình. Ngày ấy, anh Ngọc cũng có lời mời đi học ở Áo nhưng anh tính để bạn gái học xong mới lo đến mình. Yêu nhau từ năm 2002, tới năm 2009 hai người mới làm đám cưới.
Ngày còn sống, anh Ngọc thổ lộ muốn có thêm một con trai, nhưng mong ước ấy chưa được thực hiện thì anh qua đời sau một tai nạn. Từng đọc thông tin về việc trữ tinh trùng của người đã chết nên chị nghĩ ngay đến việc ấy. 3 năm sau ngày chồng mất, chị Dung mới quyết định sinh thêm bé nữa. Chị cho hay, một phần cũng ngại dư luận lúc chồng mới mất và con gái đầu lòng còn quá nhỏ. Đợi tới khi bé đi học mẫu giáo, chị mới thực hiện ý định.
Nhớ đến những ngày mang thai ốm nghén, người phụ nữ này bảo do đã xác định và chuẩn bị tâm lý từ đầu nên khi phải đối mặt, chị thấy không quá nặng nề. “Nhiều khi có chồng ở cạnh, mình hay ỷ lại hoặc nhõng nhẽo. Nay hoàn cảnh như vậy, tôi phải tự vượt qua và chịu đựng. Đôi lúc thấy cô em gái được chồng chăm sóc, tôi cũng cảm thấy tủi thân lắm nhưng biết làm sao được”, chị Dung kể.
Chị tâm sự, so với hồi mang thai đứa đầu, lần bầu thứ hai chị khỏe hơn có lẽ “do được chồng phù hộ”. Lúc còn sống, chồng chỉ thích ăn cơm mà hiếm khi ăn bún, miến, phở, đến lúc bầu, chị cũng không thèm những thứ ấy. Chị Dung cũng lo lắng sau này khi cả ba đứa trẻ cùng đi học, chắc chắn cuộc sống sẽ vất vả hơn. Bởi thế, chị tính sẽ đi làm thêm để lo cho các con.
Bố mẹ chồng chị Dung, ông Hồ Bính và bà Nguyễn Thị Thuần, thay nhau giúp đỡ con dâu việc nhà. Người gập tã, người dọn dẹp nhà cửa, mặc thêm áo ấm cho cháu gái nghịch ngợm. Bà ngoại thức trông cháu từ đêm nên tranh thủ chợp mắt trên tấm nệm ngoài phòng khách.
Bày tỏ niềm vui khi có thêm hai cháu, bà Thuần cho biết, vợ chồng bà đều là giáo viên toán đã về hưu, thỉnh thoảng vẫn dạy thêm ở nhà. Để động viên con dâu, cả hai ông bà tạm dừng công việc và ra chăm chị Dung từ lúc thai ở tháng thứ 7 đến giờ.
Nói về quyết định sinh con của chị Dung, bà Thuần chia sẻ: “Vợ chồng tôi không phản đối cũng không ủng hộ, tất cả là do Dung quyết. Khi cháu làm thụ tinh trong ống nghiệm, chúng tôi đều hỗ trợ. Tôi nghĩ con dâu cũng như mình, mình mất con trai còn nó mất chồng, nên rất thương”.
Bà Thuần nhớ lại, trong ngày giỗ Ngọc, lúc mẹ chồng con dâu nằm tâm sự cùng nhau, thương Dung còn trẻ đã sớm chịu cảnh góa bụa, bà khuyên chị ra nước ngoài làm việc và có một cuộc sống mới. Dung không đồng ý và kể cho bà nghe tâm nguyện của chồng, bà Thuần chẳng biết nói gì thêm.
Con trai mất đã vài năm nay nhưng mỗi lần nhắc đến anh Ngọc, người mẹ ấy đều không cầm được nước mắt. Với bà Thuần, trong 3 người con, Ngọc là đứa chiều mẹ nhất, ngày nhỏ hay giúp mẹ bán rau ngoài chợ. Cuộc sống khó khăn khiến bà Thuần phải chạy chợ và chăn nuôi thêm để nuôi các con. Bà vẫn nhớ ngày xưa hay mua thịt thủ về nấu. Đến bữa ăn, bà thái cho mỗi con hai miếng, riêng Ngọc ăn xong vẫn xin thêm miếng nữa để nhai chơi. Đến giờ, đứa con gái đầu của anh cũng có thói quen này giống bố.
Mừng vì các cháu chào đời khỏe mạnh, nhưng bà Thuần cũng âu lo khi ông bà chết đi không còn trợ giúp được cho cháu nội và con dâu nữa.
Tiến sĩ Vương Văn Vệ, Giám đốc Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, là người thực hiện ca thụ tinh trong ống nghiệm hy hữu này. Tháng 3/2010, bác sĩ Vệ nhận được điện thoại của chị Dung đề nghị trữ tinh trùng của chồng. Khi đó anh Ngọc, chồng chị Dung, khoảng 27 tuổi, đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Bác sĩ Vệ cùng đồng nghiệp đến nhà xác Bệnh viện huyện Thanh Trì mở bìu lấy tinh hoàn phải. Sau đó ông đem cắt thành 14 mẫu mô, kiểm tra vẫn thấy tinh trùng sống nên bỏ vào đông lạnh lưu trữ. Người chồng chết trước đó khoảng 6 giờ.
Theo tiến sĩ Vệ, trường hợp sinh con của chị Dung về mặt kỹ thuật không có gì khó. Tuy nhiên, đây là ca đặc biệt hy hữu, lần đầu tiên tại Việt Nam có trẻ được sinh ra nhờ tinh trùng được lấy từ người bố đã chết.