Cứ nhìn người ta tấp nập đi chơi những dịp lễ Tết thế này, vợ lại ước mình chưa bầu bí… Ngày hôm qua vợ đã mong đến buổi sáng hôm nay biết nhường nào, mong cho nhanh nhanh hết ngày nghỉ để vợ lại được đi làm, được trở về với cuộc sống hiện tại và không còn ghen tỵ vì không được đi chơi ngày nghỉ Tết nữa.
Chúng mình yêu nhau cũng đến ngót 5 năm mới quyết định đi đến hôn nhân chính thức phải không chồng? 5 năm đó, hầu như những dịp lễ Tết nào vợ chồng mình cũng ở bên nhau, cùng đưa nhau đến nhà thờ Lớn đón Noel, cùng ra nhà hát lớn đón giao thừa, cùng đi hết mọi ngóc ngách của thủ đô chỉ để được ở gần nhau… Có lẽ cũng chính từ những lần đi chơi đó, vợ mới quyết định làm vợ của chồng.
Năm đầu về sống chung, cuộc sống của chúng mình vẫn chẳng thay đổi là mấy, vẫn cùng đưa nhau đi làm, cùng đi chơi những dịp nghỉ lễ. Vợ thực sự không muốn đánh mất cuộc sống tươi đẹp này nên quyết định sẽ kế hoạch 2-3 năm rồi mới sinh con. Ai cũng nói có con mệt lắm, mất hết thời gian cho bản thân, mất hết khoảng trời tự do của hai vợ chồng nên vợ muốn giữ khoảnh khắc “vợ chồng son” lâu hơn chút nữa.
Thế nhưng 1 năm là thế rồi đến 2 năm, 3 năm những cuộc vui chơi dường như nhạt dần. Chồng không còn yêu chiều vợ nhiều, cũng chẳng còn những buổi tối đi dạo chơi đó đây lãng mạn. Những ngày nghỉ lễ, tết, thỉnh thoảng chồng mới đưa vợ đi chơi như những ngày xưa vì chồng còn bận tiếp khách hàng, bận đi thăm họ hàng… Trách cứ thì chồng bảo giờ già rồi, còn chơi bời gì nữa, phải lo làm kiếm tiền mua nhà chứ…?
Vợ ngầm hiểu ra rằng, hình như chồng đã chán với cuộc sống vợ chồng son, vợ phải thay đổi cuộc sống này thôi. Vợ bàn với chồng về chuyện có con, chồng mừng ra mặt. Vậy là vợ quyết định “thả”… Chẳng lâu sau đó, vợ “dính” bầu. Thật may mắn, dù đã kế hoạch 3 năm mà vợ vẫn “nhậy” thế. Ngày vợ thông báo que thử thai hiện lên hai vạch, chồng đã bế vợ la hét om sòm cả khu chung cư. Vợ cũng mừng lắm lắm vì sắp được lên chức mẹ. Vợ còn vui vì nghĩ từ nay ‘những ngày vàng son’ của vợ lại trở lại, vợ lại được chồng chiều chuộng, đưa đi chơi mọi nơi vợ thích…
Ấy vậy mà mọi ý nghĩ của vợ đã sai. Từ ngày có bầu chồng quan tâm đến vợ nhiều lắm, mua đủ thứ của ngon, vật lạ để vợ bồi dưỡng. Chồng cũng chẳng ngại ngần đưa vợ đi khám thai hàng tháng và chẳng quản khó khăn đưa đón vợ đi làm dù hai vợ chồng ngược đường… Thế nhưng buồn một nỗi là chồng chẳng còn lãng mạn như xưa. Tuần trước Noel, vợ đã nhắn tin từ sớm cho chồng bảo về sớm để đưa vợ đi chơi, thế mà 10 giờ tối chồng mới “vác” mặt về nhà. Vợ hỏi lý do thì chồng bảo bận tiếp khách để ký hợp đồng quan trọng. Vợ giận dỗi thì chồng bảo giờ bầu bí rồi đi chơi đêm ảnh hưởng đến sức khỏe…
Tối hôm kia, vợ tỏ ý muốn đi đón giao thừa ngoài đường nhưng chồng gạt phắt đi bảo đón giao thừa ở nhà thích hơn. Ngày hôm qua, vợ đòi đi chơi cả ngày nhưng chồng thì cứ ngủ nướng; vợ gọi, đấm, đá… thế nào chồng cũng không dậy. Cả một ngày nghỉ vợ “chôn chân” ở nhà làm osin nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa cho chồng trong khi ngoài phố người ta nô nức gọi nhau đi chơi… Vợ thèm lắm nhưng chẳng nhẽ vợ tự lái xe một mình đi…
Tự nhiên vợ lại nhớ về những ngày xưa, khi còn yêu nhau, khi vợ chưa bầu bí… chồng yêu chiều, lãng mạn với vợ tới mức nào. Bây giờ thì chỉ còn “ôi ngày xưa…”, vợ chỉ ước mình chưa bầu bí để được thoải mái đi chơi bất cứ nơi đâu vợ muốn…
Nhưng vợ chợt tỉnh giấc, có phải vợ đã quá già, đã hết tuổi để chơi bời rồi không? Vợ sắp làm mẹ rồi, cứ thích lãng mạn thế này thì chăm con sao nổi. 5 giờ chiều hôm qua, chồng mới “bình minh”. Thấy vợ ngồi một mình ngoài phòng khách nhìn ra đường, dường như chồng hiểu vợ đang ‘thèm’ đi chơi lắm. Vợ cứ tưởng sẽ vớt vát được buổi tối đi chơi, thế mà chồng chỉ nhẹ nhàng ôm vợ và bảo: “Tối nay chồng sẽ tự tay nấu một bữa ăn thịnh soạn cho vợ”. Ôi, giờ sự yêu thương của chồng dành cho vợ là thế này à…? Thôi thì vợ đành chấp nhận vậy… Vợ sẽ không ước rằng mình chưa có bầu nữa vì nếu biết được suy nghĩ này của vợ, con có thể sẽ buồn lắm thì sao, phải không chồng?