Con gái ạ! Liệu sau này lớn lên con có trách mẹ đã không thể cho con một mái ấm gia đình bình yên và trọn vẹn như bao bạn bè không? Bây giờ con còn quá bé để hiểu mọi chuyện đang xảy ra nhưng chắc chắn sẽ có lúc con mẹ tủi thân lắm vì thiếu vắng người cha bên cạnh.
Ngày mẹ quen ba con là khi mẹ vẫn còn là cô sinh viên năm 3 đại học. Lúc đó mẹ thật xinh tươi và tràn đầy nhiệt huyết sống, mẹ luôn tin tưởng tình yêu của mẹ và ba con sẽ vẹn tròn, viên mãn như bao người vì ba con đã cho mẹ những tháng ngày tươi đẹp, hạnh phúc. Mẹ có thể khẳng định với con một điều rằng, cho đến giờ phút này mẹ không giận dữ cuộc đời và giận dỗi người cha của con, cho dù người đó đã rời xa mẹ con mình trong giờ phút khốn khó nhất. Mẹ cũng mong con gái sau này trưởng thành sẽ bản lĩnh, cứng rắn thông mình hơn mẹ và dù có như thế nào đừng bao giờ giận ba con nhé!
Ba của con vốn là một chàng trai rất hài hước và dễ thương. Ba có làn da rám nắng của người miền biển và giọng nói trầm ấm vô cùng đặc biệt. Ông bà nội của con đã mất từ lâu nên một mình ba tự lập từ bé, ba con rất có ý chí và luôn chăm chỉ làm nụng kiếm tiền, điều đó khiến mẹ nể phục ba con vô cùng. Tuy vậy, người đàn ông của mẹ còn nghèo nên tình yêu của ba mẹ cũng chỉ quanh quẩn với những bữa trà đá, những buổi tối đi dạo công viên rồi nắm chặt tay nhau.
Vào năm cuối đại học, mẹ đã rất buồn khi ba con quyết định bỏ dở trường đại học để đi xuất khẩu lao động sang Nga vì họ hàng của ba đã lo hết mọi thứ. Một tháng trước ngày ba con đi, mẹ đã không ngần ngại trao điều quý giá nhất của đời người con gái cho người đàn ông mình yêu. Ba hẹn mẹ chỉ đi 2 năm, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ quay về lo cưới xin mẹ đàng hoàng.
Nhưng con có biết không, khi chiếc máy bay cất cánh được ít lâu thì mẹ đã ngất xỉu, người ta đưa mẹ vào phòng bệnh và thông báo mẹ đã có bầu. Lòng mẹ xót xa và hoảng hốt không biết sẽ phải một thân một mình đương đầu làm sao với sóng gió cuộc đời khi người đàn ông nói sẽ che chở cho mẹ đã rời xa khỏi đất nước này.
Mãi 10 ngày sau mẹ mới có thể liên lạc được với ba con và thông báo về sự xuất hiện của con, ba con động viên mẹ phải cố gắng hoàn thành các môn thi của năm cuối và giữ sức khỏe để chăm sóc cho con. Con ạ! Có lẽ điều an ủi mẹ lớn nhất trong những ngày mang thai con là những lời động viên từ nơi xa ấy của ba dành cho hai mẹ con ta. Mẹ và ba con vẫn chần chừ chưa dám công khai với hai bên gia đình. Dù gì thì mẹ vẫn là cô sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, chưa có công ăn việc làm và hiện giờ ba con ở xa đâu có ở nhà. Mẹ thì rất sợ ngoại của con vì có lẽ bà sẽ rất buồn khi biết mẹ đã “ăn cơm trước kẻng”, làm trái với gia phong của gia đình.
Ba con sau khi sang đó cũng gặp nhiều khó khăn, trở ngại do bất đồng ngôn ngữ và điều kiện thời tiết. Mẹ thì một mình ở thành phố đối mặt với những cơn nghén sớm trong khi bài vở cuối năm chất chồng. Mọi thứ đều mù mịt, tối tắm cho cả ba và mẹ, đã có lúc mẹ có suy nghĩ độc ác rằng: “ Hay thôi, từ bỏ con đi vậy”. Ba còn cũng có đôi lần ám chỉ về chuyện này vì nghĩ đến quãng thời gian và tương lai phía trước cho mẹ trong khi còn một thời gian dài nữa ba mới về. Nhưng mẹ không thể cam tâm mà làm được việc đó, con là giọt máu, là kết tinh tình yêu của ba mẹ cơ mà. Giữ lại con đồng nghĩa với việc mẹ sẽ phải đương đầu với rất nhiều sóng gió và chắc chắn cuộc đời mẹ sẽ rẽ sang một hướng khác.
Nhưng có lẽ sẽ có nhiều bao nhiêu đau đớn trong cuộc sống này không thể nào bằng những ngày mẹ biệt tăm thông tin của ba con, mẹ ra ngóng vào trông chờ đợi email, tin nhắn từ ba con nhưng tất cả đều im lìm, trống trơn. Mẹ sợ hãi không biết có chuyện xấu gì đã xảy ra với ba con, rồi có lúc mẹ nghĩ hay ba con cố tính lảng tránh mẹ vì có niềm vui mới. 3 tuần lễ sau mẹ nhận được tin ba con bị tai nạn lao động và đã mất tại bệnh viện bên đó. Trời ơi! Đất dưới chân mẹ sụp xuống hoàn toàn, tại sao ông trời lại cướp đi tương lai của hai mẹ con ta? Ba con không người thân thích thì liệu rằng ai sẽ làm thủ tục đưa xác của ba con về Việt Nam.
Khi mẹ về quê vì điều kiện cách trở nên không thể biết thêm thông tin gì khác của ba con. Mẹ chỉ chờ ngày con chào đời rồi sẽ tự mình tìm về quê nội của con để kiểm chứng mọi thông tin và trả lại quê quán, nguồn gốc cho con.Những ngày sau đó sức khỏe của mẹ yếu dần, hai cô bạn cùng phòng mẹ phải gọi điện về cho ngoại con để ngoại đưa mẹ về quê. Con ạ! mẹ đã gục đầu khóc trong lòng ngoại cho thỏa bao nỗi buồn bấy lâu nay. Ngoại không trách mẹ mà chỉ thương mẹ con mình nhiều hơn. Khi ấy con gái mẹ đã được hơn 7 tháng.
***
Con của mẹ chào đời sớm hơn hẳn các bạn khác 1 tháng 10 ngày cơ đấy nhưng trộm vía con không bệnh tật, ốm đau như nhiều trẻ sinh non khác. Do có nhiều nguyên nhân nên đến khi con được 6 tháng tuổi mẹ mới tìm về đến quê nội của con….Vậy là ba con đã nằm lại nơi đất khách quê hương, nơi mà quanh năm chỉ có tuyết trắng bao phủ. Chắc chắn ba con lạnh lẽo lắm nhưng ba con có thể yên lòng rằng, từ nay về sau mẹ đã có con ở bên cạnh để sưởi ấm trái tim lẻ loi của mẹ. Họ hàng của ba con đã nắm chặt lấy tay mẹ và chào mừng hai mẹ con ta. Điều ấy khiến mẹ xúc động vô cùng con gái ạ. Họ đều là những người nông dân chất phác thật thà nên khi nghe mẹ kể đầu đuôi câu chuyện tình yêu giữa mẹ và ba con, rồi con đang lớn dần lên từng này mọi người đều rất yêu thương.
***
Một mùa xuân nữa lại về, vậy là 3 năm qua mẹ đã trở thành bà mẹ đơn thân, từ một cô sinh viên non nớt mẹ đã vững chãi đối mặt với nhiều khó khăn, thách thức trong cuộc sống. Con gái mẹ vẫn luôn hỏi mẹ về ba, hỏi xem ba đi làm xa ở đâu mãi chưa về để nghe con gái hát bài “Cả nhà thương nhau”.
Mẹ vẫn chưa thể nói sự thật với con vì con vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện người lớn. Và dù có như thế nào thì con hãy luôn tự hào về mình có một người cha thực sự tuyệt vời đó con gái bé bỏng ạ!