Tôi lấy chồng gần nhà (cách có 5km). Lúc mới cưới, cô dì chú bác nào gặp tôi cũng vỗ vai xuýt xoa ‘mày là sướng nhất rồi. Lấy chồng gần nhà lại bằng tuổi cứ nằm duỗi mà ăn”. Những lúc ấy, tôi vui như mở cờ trong bụng, chắc mẩn: “Có lẽ do tôi tu 7 kiếp”.
Chồng chiều tôi, mẹ chồng chiều tôi, cuộc đời người phụ nữ thế là sung sướng? Đúng! 2 năm đầu mới lấy anh, tôi thấy cuộc sống toàn màu hồng. Đến năm thứ 3, lúc tôi bầu bí thì thôi rồi! Mẹ chồng tôi quan tâm, động viên và nâng tôi như nâng trứng. Chỉ cần tôi đi vội, chạy nhẹ một chút là bà liếc xéo nhắc nhở ngay, rằng ‘bầu bí không giữ cho mình cũng phải giữ cho con”…
Vì ngôi thai cao nên tôi phải sinh mổ. 2 ngày đầu chưa có sữa, tôi đành cho con ti sữa ngoài. Đến khi có sữa thì cũng ít. Nói ra thì buồn nhưng con tôi từ lúc lọt lòng dường như đã không muốn gần gũi mẹ?!
Lần đầu làm mẹ, thiếu kinh nghiệm, tay chân lóng ngóng nên tôi cho con bú rất ‘vụng’ – 10 lần cho bú thì 9 lần con khóc ngặt ngẽo, tím tái mặt mày còn 1 lần thì chê ti. Chỉ cần thấy bé khóc là ngay lập tức tôi phải ‘tự nguyện trên tinh thần ép buộc’ giao cháu cho bà nội dỗ dành. Những lúc như thế, tôi tủi thân đến đau dạ dày.
Cũng chẳng hiểu do cơ địa, khả năng hấp thu dinh dưỡng của tôi thế nào mà bao nhiêu chân giò, móng chó… tôi ăn đều đắp hết vào lớp mỡ trên người chứ không tiết ra sữa là bao. Trong khi cân nặng của tôi tăng vù vù thì con tôi ốm nheo ốm nhách. Tháng đầu sau sinh, mẹ tăng 4 kg, con tăng 5 lạng. Đến tháng thứ 2, con bị tiêu chảy mất 3 ngày, không tăng lạng nào. Xót cháu, mẹ chồng tôi nhiếc móc ‘cơm đổ lỗ chuột’. Nghe mà ứa nước mắt! Tháng thứ 3, thấy cháu chỉ tăng có 4 lạng, bà quyết định cho bú sữa ngoài. Bà đặt đồng hồ cứ 2-3h lại pha sữa cho cháu ăn 1 lần, vì vậy, số lần cho con bú của tôi cũng giảm (bé ti sữa ngoài lắt nhắt lúc nào cũng lưng lưng bụng nên khi tôi cho bú, bé chỉ chòm chọp mấy cái rồi nhè ti). Sau ‘cuộc cải cách ăn uống’, con tôi tăng hẳn 1.2kg trong tháng thứ 3.
Ít cho con bú lại thêm phần căng thẳng, tôi dần mất sữa nên tháng thứ 4 bé ăn sữa ngoài hoàn toàn và bắt đầu bà tập cho ăn dặm.
Nhà chồng tôi có 4 anh em trai, tất cả đã lập gia đình nhưng các chị dâu tôi đều sinh con gái, duy chỉ có tôi sinh con trai. Bởi thế, bé nhà tôi chính là ‘cục vàng trời ban cho’- mẹ chồng tôi nói thế. Đi đâu thì thôi chứ ở nhà là bà ôm rịt lấy cháu cả ngày. Tôi, đến cơ hội chăm con cũng không có. Chơi, thay bỉm, sữa, ôm ngủ, ru ngủ… bà đều lo hết. Thậm chí từ tháng thứ 4, ban đêm, bà đã bế cháu ra ngủ cùng. Buồn phiền tôi kêu than với chồng: “Em như mang phận đẻ thuê vậy” nhưng anh chỉ cười hề hề rồi gạt đi.
Bây giờ con tôi 12 tháng, chẳng biết mẹ là ai, bế cũng không theo chỉ theo và bám bà. Cả ngày đi làm nhớ con, lúc về, chỉ thèm cảm giác được con lẫm chẫm bước ra vỗ tay mà sao khó quá. Tôi không hề có ác ý gì với mẹ chồng nhưng không thích con cứ bám riết bà nội quá và để tôi ‘nhàn hạ’ thế này. Cái sự ‘nhàn hạ’ tôi ghét cay ghét đắng!
hoang anh đã bình luận
Đừng đổ lỗi tất cả cho bà nội bạn ạ. Theo mình nghĩ thì bạn còn trẻ nhưng k có kỹ năng làm mẹ. Tại sao lại có chuyện cho con bú 10 lần thì 9 lần con khóc tím tái? Làm mẹ vừa phải có kỹ năng, vừa phải quyết đoán bạn ạ. Con mình thì mình phải chăm, phải dạy dỗ. Trẻ con theo mẹ k chỉ vì cái ti đâu bạn, quan trọng bạn phải biết chơi với con, vừa chơi vừa học thì mẹ con mới gần gũi đc. Từ khi có bầu, dù rất bận rộn mình đã soạn riêng “giáo trình” dạy con. Con 2 tháng bắt đầu phải học từ những trò chơi đơn giản nhất. Vì vậy dù k bú mẹ, dù ngủ với bà con vẫn rất yêu mẹ, vẫn coi mẹ là vĩ đại nhất. Mong bạn hãy thay đổi cách yêu con của mình.