3 tháng cuối bầu bí, do cơ thể mệt mỏi lại thêm chứng đau lưng nên em ‘cấm vận’ anh tuyệt đối. Hễ anh mon men định có ý đồ gì là em rên rỉ, kêu đau khiến anh lại phải cố kìm chế, chỉ dám ôm em và… im lặng. Lúc đó, anh hiểu và thương em lắm! Vì anh mà em vất vả nhiều rồi, cảm ơn em!
Từ ngày có con, ‘tình’ chúng mình ngày càng nhạt. Em tuýt còi phạt anh ‘nhịn yêu’ đã tròn 8 tháng rồi đấy (kể cả 3 tháng trước sinh). Mấy hôm trước, anh đã ‘tinh tế’ kiếm được chùm nhãn khô về tặng em. Em hỏi: “Cái gì đây” – “Nhãn khô đấy! ‘Của anh’ để lâu cũng khô như nhãn rồi’, anh trả lời ý tứ thế mà em trợn mắt lên nhìn và nói anh vớ vẩn sao? Là em cố ý không hiểu? Đàn ông chúng anh, không thể ‘ăn chay’ mãi được, em ạ!
Rồi tất cả niềm vui, nỗi buồn, lo toan, chăm sóc và mọi khoảng thời gian trống… em đều dành hết cho con. Đi đâu thì thôi, chứ ở nhà là em lúi húi với con. Sợ con không được chăm sóc cẩn thận, em không cho ai bế nựng ngoại trừ bà nội. Suốt ngày em sợ này sợ kia sẽ xảy ra với con. Em nuôi con ‘vô trùng’ đến mức, mấy lần đi làm về, anh chưa kịp rửa tay chân đã sà vào chơi luôn với con, bế con lên hít hà cho bõ nhớ… chỉ thế thôi mà em đã hét lên như nhà có cháy. Con là ‘tài sản’ của riêng mình em hả? Em ủm con kỹ thì chỉ khổ mình, khổ con thôi… biết không, vợ?!
Anh đi làm về, em chẳng thèm nhìn lấy một cái, chưa kịp hỏi anh một câu ‘mệt không’ đã vội sai bế con hoặc đi lấy nước pha sữa, lấy khăn, lấy quần áo… cho con. Em coi anh là gì? ‘Osin cao cấp’ của riêng em và con hả? Nếu thế thì anh chấp nhận, nhưng ‘osin’ thì cũng cần được chế độ chứ – chí ít cũng nhìn người ta lấy một cái, xem người ta thế nào. Anh hiểu, vợ chồng nuôi con nhỏ thì phải tất bật trăm bề, nhưng đến mức vợ chồng không thể dành cho nhau một ánh mắt quan tâm thì chịu hết nổi luôn. Có lần anh thấy trong người khó chịu, mong được tô cháo ‘thị nở’ của em mà em hờ hững, càu nhàu: “Trời ạ! Sao lại ốm lúc này?”. Ô hay cái nhà cô này! Tôi muốn ốm à? Đôi khi anh cảm giác mình như ‘người thừa’ trong mắt em vậy!
Sự nhẹ nhàng, tinh tế của em biến đâu hết rồi? Thay vì thấy lửa tình trong mắt em, ngày nào anh cũng chỉ thấy những tia cáu giận sẵn sàng bắn anh đau điếng. Anh là chồng, là cha của con em chứ không phải là tội phạm, nhé! Cuộc sống của anh giờ sướng hay khổ phụ thuộc hết vào con. Hôm nào con ngoan, ăn được nhiều thì em vui vẻ chồng ơi, chồng hỡi… Hôm nào con quấy thì anh bị lôi ra làm bia trút giận. Anh… mệt mỏi lắm!
Vợ ơi, có con anh vẫn cần yêu! Em cứ cáu giận, nhăn nhó, mặt khó đăm đăm suốt ngày thế thì sao anh dám ‘sản xuất’ tiếp tập 2, tập 3… hả em? Trong cuộc sống, mọi niềm vui, nỗi khổ hay chiến thắng và thất bại… đều từ người vợ, người chồng – từ tình yêu mà ra, em ạ!