Hàng ngày, mẹ mải mê kiếm tiền để mong cho con có một cuộc sống đầy đủ không âu lo. Nhưng mẹ đã vô tình quên rằng thứ con thiếu thốn nhất là tình cảm của mẹ, là những lúc mẹ con mình vui vẻ bên nhau.
Mẹ tất tả trở về sau buổi chợ trưa, vội vã vì còn cả mớ việc nhà ngổn ngang đang đợi. Người mệt lử, mẹ đẩy cửa bước vào thì thấy con đang lê lết dưới sàn, da tím lại vì lạnh. Bế vội con lên giường, mẹ gay gắt khiến con sợ đến phát khóc: “Giời ơi là giời, mẹ đã dặn nằm im đấy trưa mẹ về, con còn nghịch ngợm cái gì để rơi xuống đất vậy? Mẹ không về kịp có phải là chết vì rét không hả?” Con nằm im, không dám nhúc nhích vì biết lỗi. Mãi sau con mới rụt rè: “Con chỉ muốn ra ngoài xem trời đã xanh chưa mà mẹ. Lâu lắm rồi sao trời cứ mưa mãi…
Con chưa nói hết mà nước mắt mẹ cứ trào ra. Mẹ vờ chạy đi nấu cơm rồi ra ngoài, ôm mặt khóc nức nở. Mẹ thấy có lỗi thật nhiều vì vô duyên vô cớ lại mắng con. Chính mẹ mới là người đáng trách.
Sáu năm rồi con nằm đó, đâu có biết trời nắng hay mưa ra sao. Hôm nào rảnh, mẹ bế con ra trước nhà chơi thì đó là những ngày nắng. Mắt con nheo lại hàng giờ chỉ để ngắm mãi bầu trời xanh. Còn lại, những ngày mẹ tất bật chạy chợ, mẹ đều nói dối rằng trời đổ mưa, vậy là con lại nằm chờ đợi.
Dạo này việc buôn bán gặp khó khăn, ngày nào mẹ cũng bận bịu từ sáng đến tối, chỉ buổi trưa mới tạt qua nhà một lúc để cơm nước, vệ sinh cho con xong rồi lại đi. Mệt mỏi vì công việc, mẹ chẳng kịp để ý xem đã bao lâu rồi con nằm đếm những ngày mưa. Với mẹ, việc quan trọng nhất là kiếm được nhiều tiền để lo cho con cuộc sống đầy đủ. Vậy nên nhìn góc giường rộng rãi con nằm mỗi ngày có thêm một món đồ mới, những bữa cơm đầy đủ hơn dù con chẳng ăn được nhiều, và khoản tiền tiết kiệm phòng khi con ốm đau đã “ra tấm ra món”, mẹ cảm thấy yên tâm hơn cả.
Con bị bại liệt bẩm sinh, người cha tệ bạc đã bỏ mẹ con mình theo người khác, vì không muốn chấp nhận một đứa con tàn tật. Con đã chẳng may mắn có được tình thương của cha. Mẹ một mình gồng gánh nuôi con, những mong bù đắp được phần nào thiệt thòi con phải gánh chịu. Mẹ tự nhủ dù có vất vả đến mấy cũng sẽ lo cho con một cuộc sống đầy đủ.
Với hai bàn tay trắng, mẹ lăn lộn kiếm tiền bằng tất cả sức lực của mình. Chẳng biết bao nhiêu mồ hôi đã đổ, nhưng mẹ không bao giờ cho phép mình được mệt mỏi. Mẹ không muốn con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì dù là nhỏ nhất. Ơn trời, nhờ nhiều năm cố gắng, mẹ cũng xây được một ngôi nhà be bé có đủ tiện nghi cho con. Không còn phải sống trong căn phòng trọ chật hẹp, nóng bức nữa. Chiếc giường của con rộng gấp đôi bình thường, trên đó, mẹ sắp xếp cho con thật nhiều đồ chơi, rồi có cả TV lớn để con xem hoạt hình nữa. Nhìn con vui, mẹ như có thêm động lực để làm việc nhiều hơn. Mẹ muốn góc phòng con sẽ ngày một nhiều hơn những món đồ thật đẹp để con chẳng khi nào phải buồn.
Vậy mà con cứ dần trở nên lặng lẽ. Mẹ có mang thêm về bao nhiêu món đồ mới cũng chẳng khiến con vui. Hóa ra, thứ con cần nhiều hơn là tình cảm của mẹ. Con nói ngày nào cũng chờ đợi thật lâu đến lúc mẹ về. Và mong một ngày nắng lên để được mẹ bế ra ngoài ngắm bầu trời xanh. Ước mơ của con nhỏ nhoi thế, mà mẹ lỡ quên mất. Mẹ vô tình quên đi ánh mắt con cứ lấp lánh mỗi lần được mẹ bế ra ngoài như vậy. Nó khác hẳn vẻ lờ đờ, u buồn của con trong căn phòng đầy những món đồ sặc sỡ nhưng vô hồn kia.
Phải, từ mai, mẹ sẽ dành thời gian cho con nhiều hơn. Mẹ sẽ mua một chiếc xe lăn thật tốt để con chuẩn bị tới trường nữa. Mẹ biết, mẹ có thể mua cho con nhiều thứ, nhưng tình cảm của mẹ thì không có gì thay thế được phải không con. Từ mai, mỗi ngày, chúng ta sẽ ra ngoài chơi đùa với nắng, và cả mưa nữa. Thế giới của con sẽ không chỉ là 4 bức tường lạnh lẽo kia. Mẹ hứa sẽ sưởi ấm cho tình yêu bé nhỏ của mẹ, để con không bao giờ còn phải thắc mắc: “Trời đã xanh chưa mẹ?”