Các mẹ biết không, sinh nhật của trẻ con vui thế là vui, lúc nào cũng náo nhiệt đến náo loạn và kết thúc bao giờ cũng rất đáng nhớ.
Bun Beo đi học về hào hứng kể với mẹ:
– Hôm nay lớp con có sinh nhật bạn Bảo Ngân vui lắm, có rất nhiều bim bim và kẹo mút, có cả bánh gatô nhỏ nữa.
– Cơ mà, bạn Bi và bạn Kem xô nhau nên bánh bị bẹp mất một góc.
– Bạn Bảo Anh bị đánh đau nên bạn ấy khóc và nôn hết ra sàn.
– Mẹ ơi, Bun ị ra cả quần.
– Sao con lại ị ra cả quần?
– Con đang bận ăn kẹo mút, con cố cho nó chưa ra mà nó cứ chui ra mẹ à.
– Cô Hương bận rửa đít cho Bun nên chưa kịp dọn dẹp cái bãi thức ăn Bảo Anh nôn ra, nên bạn Bông ngã vào đấy. Bạn ấy cũng muốn nôn tiếp.
– Nhưng may quá mẹ à…
Tôi thở phào nhẹ nhõm sau các sự kiện sinh nhật náo nhiệt:
– May sao thế con?
– Bạn ấy suýt nôn ra nhưng may quá bạn ấy kịp nuốt lại được nên không có bãi nôn nào nữa!
Ối trời, sinh nhật của trẻ con vui thế là vui, lúc nào cũng náo nhiệt đến náo loạn và kết thúc lúc nào cũng đáng nhớ thế đấy.
Tôi nhớ lễ đầy tháng của Bun Beo. Để chuẩn bị cúng Mụ và gia tiên, cả nhà chạy loạn lên vì đây là lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm nên cứ thiếu cái này cái nọ. Ông ngoại chuẩn bị một bài khấn rất bài bản để ông bố đọc. Khi giờ cúng đến lại chẳng tìm thấy tờ giấy đâu cả. Cả nhà lục tung tất cả ngóc ngách, thùng rác… Cuối cùng sau hơn một tiếng lại tìm thấy trong túi… quần của bố. Tiếp đến là vụ bà ngoại đột nhiên “mất tích”, lại náo loạn lên đi tìm. Cuối cùng đang định báo công an phường thì thấy bà lếch thếch đi về. Hóa ra theo kinh nghiệm dân gian, phải cắt nhúm tóc của bé và bỏ lên ngọn chuối thì sau này em bé sẽ mọc nhiều tóc. Tuy nhiên đào đâu ra ngọn chuối ở thủ đô đất chật người đông này. Thế mà bà ngoại mò mẫm thế nào sau gần nửa ngày tìm kiếm cũng tìm được một cây chuối để xin gửi nhúm tóc cho cháu. May sao hôm đấy chỉ có người lớn náo nhiệt còn hai cu cậu còn bận ngáy khò khò và cười vu vơ trong mơ.
Với trẻ từ 1-3 tuổi, cả nhà luôn suy nghĩ đau đầu về một “kịch bản” ngày lễ đáng yêu thế nào? Mỗi nhà có một truyền thống riêng, có cách riêng để kỷ niệm ngày vui. Nhưng cuối cùng rồi ngày sinh nhật cũng diễn ra giống nhau là… không theo một kịch bản nào cả vì các diễn viên bé nhỏ của chúng ta luôn tuỳ hứng và khó kiểm soát.
Sinh nhật một tuổi của con, mẹ cứ nhớ mãi chỉ vì… quá mệt mỏi! Khách khứa mời quá đông, tổ chức ăn uống quá rình rang, tiếp khách không thôi cũng đủ mệt rồi. Và đến khi nhân vật trung tâm được mang đến trước một cái bánh sinh nhật thì cũng là lúc bố mẹ mặt mày phờ phạc, không còn sức giúp con thổi nến nữa, và hai nhân vật chính còn khóc lích rích vì lên cơn buồn ngủ.
Vào hôm sinh nhật hai tuổi, bố mẹ sấp ngửa đi làm về, vội vàng cho con ăn xong, xúng xính quần áo mới để nghênh đón các bạn khách quý… thì hai chàng nôn ra bẩn hết từ đầu đến chân chỉ vì vừa ăn no xong đã đuổi nhau chạy sầm sập. Một mẹ mang con đến dự, mải mê chụp ảnh không để ý thằng con, nó ăn đầy một mồm đầy kẹo rồi cũng nghẹn ngào cho ra một bãi ngay trên mấy gói bánh bim bim. Chưa hết “kinh hồn”, Beo lại buồn ị nhưng nhất quyết không chịu ngồi trong phòng vệ sinh, mà phải bê cái bô thực hiện nhiệm vụ ngay bên cạnh bàn sinh nhật. Một không khí sinh nhật đặc trưng, mùi chua chua, mùi thum thủm… một bãi chiến trường la liệt đồ chơi rồi kẹo bánh nhưng mà … “vui cực”.
Cứ mỗi lần Bun Beo phồng mồm kể cho mẹ nghe: “Hôm nay lớp con tổ chức sinh nhật cho bạn abc, vui lắm mẹ à”, tôi lại thấy rất hào hứng… Mong sao sinh nhật của các con luôn đáng nhớ như vậy.