Vừa có người khen hai cậu con trai của chị ngoan ngoãn, đi làm về là ở nhà, cả đời chẳng đi đâu. Chị lắc đầu, cười buồn bã, bảo chỉ ước gì con cái chịu ra ngoài đi chơi, giao du với bạn bè như con người ta.
Tôi ở gần nhà chị từ những ngày hai đứa trẻ mới lẫm chẫm biết đi, chứng kiến quá trình trưởng thành của hai cậu bé ấy. Ngày các con còn nhỏ, chị nổi tiếng là người mẹ nghiêm khắc. Xóm tôi ở là chung cư bình dân, đa phần là dân lao động. Chị sợ con mình giao du với đám bạn xấu nên cấm tiệt, không cho con chơi với ai.
Chồng chị là công an, chị là giáo viên. Hai người luôn trong tâm trạng nơm nớp lo sợ môi trường sống không lành mạnh sẽ tiêm nhiễm thói hư tật xấu vào các con. Anh chị cố gắng bảo vệ con. Căn nhà của anh chị luôn trong tình trạng cửa đóng, then cài, có người ở nhà hay đi vắng đều không ai biết.
Mỗi lần thấy những đứa trẻ khác cùng chung cư sang nhà rủ con đi chơi, chị đóng sầm cửa lại, nạt nộ, chửi đuổi đám nhỏ về ngay. Ngoài giờ học ở trường, hai đứa nhỏ chỉ ru rú ở nhà. Ngày ấy, cả xóm đều nghèo, mấy gia đình nào có điều kiện mua sắm đồ chơi, máy tính… như nhà chị. Lâu dần, các con chị cũng quen với cuộc sống ấm cúng của căn nhà và sống cách ly, biệt lập hoàn toàn với môi trường bên ngoài.
Không chỉ ở nhà, ngay cả ở trường, chị cũng kiểm tra con gắt gao. Thường anh chị thay phiên nhau đưa đón con đi học. Con làm quen, kết bạn với ai, chị đều tìm hiểu, xét nét tính cách. Chị còn cấm con dẫn bạn về nhà vì sợ lũ trẻ tụ tập, đàn đúm không chịu học hành. Vì anh chị quá nghiêm khắc nên bạn bè của con ngày một ít dần.
Dần dà thành thói quen, đến khi trưởng thành, hai đứa con chị chẳng buồn nói chuyện, giao tiếp với ai. Nhiều khi tôi gặp hai cậu bé ở trong thang máy chung cư, chúng nhìn tôi hờ hững như người xa lạ. Chẳng đứa nào gật đầu chào hay mỉm cười với tôi, người hàng xóm sát nhà cháu hơn 20 năm nay.
Con trai lớn của chị đã tốt nghiệp đại học và đi làm được bốn năm nay. Cậu con trai thứ hai ra trường và đi làm được một năm. Sau giờ làm, hai anh em thường chờ nhau về. Những khi bất đắc dĩ phải ra ngoài, hai anh em lại đi cùng nhau. Chị than thở: “Hồi trước các con học đại học, tôi sợ nó yêu đương, theo bạn xấu bỏ bê học hành nên mới khắt khe. Giờ con ra trường đi làm lâu rồi mà không thấy đứa nào dẫn bạn gái hay bạn bè về nhà. Tối cuối tuần, anh em nó chỉ biết ôm cái máy tính. Nhiều khi tôi ước tụi nó ra ngoài giao lưu với bạn bè như con người ta”.
Tôi nhận ra nỗi lo lắng trong đôi mắt của chị khi con đã lớn vẫn dửng dưng với chuyện tình yêu, và chẳng có lấy một người bạn. Ngày đi làm, tối về nhà, hai anh em lên mạng, xem phim, sau đó thì đi ngủ là chu trình quen thuộc.
Chị bảo, người ngoài nhìn vô, ai cũng khen chị có con ngoan nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ sự tình. Đôi lần chị trách các con có tính cách khác biệt với những người trẻ cùng trang lứa. Nhưng, nhiều người biết chuyện cho rằng, sở dĩ hai người con của chị có tính cách lạ lùng như thế là do anh chị.