Ngồi nhìn đống đồ sơ sinh vứt lăn lóc, có cái mới tinh còn chưa kịp dùng mà tiếc của.
Cuối tuần vừa rồi có thời gian rảnh rỗi, lại nhân dịp cu Bin sắp tròn một tuổi, đông hết hè sang nên tôi quyết định ngồi dọn dẹp lại chỗ quần áo mùa đông của con cất đi, đồng thời cũng tính toán xem mình đã chi tiêu hết bao nhiêu tiền để nuôi một đứa trẻ trong vòng một năm. Vốn chỉ định tính “cho vui”, vậy nhưng càng dọn, càng cộng, tôi càng thấy xót xa tiếc của. Cu Bin mới được 1 tuổi nhưng đã có không biết bao nhiêu quần áo thừa, đồ dùng, đồ chơi vứt lăn lóc khắp nơi, nhiều cái mới chỉ dùng được một lần, có cái lại chưa sờ đến lần nào thì đã hết dịp “phát huy tác dụng”.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau mãi 3 năm sau mới có con. Đứa trẻ đầu tiên của cả nhà lại là con trai, chính vì vậy, chúng tôi chẳng tiếc tiền mua sắm cho con. Vốn hai vợ chồng làm công ty tư nhân, tiền lương cộng lại cũng được coi là khá giả (hai vợ chồng khoảng gần 23 triệu/tháng) nên tôi chi tiêu khá thoáng tay. Lần đầu làm mẹ, hẳn chị em ai cùng hiểu được tâm lý cuồng mua sắm đồ cho con của tôi. Tôi còn nhớ hồi bầu bí, vì kiêng cữ nên mãi đến khi thai ngoài 28 tuần tôi mới dám đi mua sắm đồ cho con. Lần đầu bước vào cửa hàng đồ sơ sinh, tôi như choáng ngợp với đủ các loại quần áo, khăn xô, chăn quấn cho đến bỉm, sữa, bát, thìa….Mặc dù ở nhà tôi đã mất mấy tuần liền để lên một danh sách cụ thể những thứ cần mua, vậy nhưng chỉ riêng việc đi mua hết danh sách đấy, hai vợ chồng tôi cũng đã phải lượn đi lượn lại, tha lôi như kiến tha mồi cũng phải gần chục lần mới gọi là “tạm đủ”. Trong thời gian chờ đẻ, mỗi khi rảnh rỗi đi lướt qua những cửa hàng đồ trẻ con, tôi lại không kiềm chế được mà mang về thêm 2,3 món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh. Gọi là ‘nhỏ nhỏ” nhưng hoá đơn mỗi lần cũng phải từ 300 nghìn cho đến cả triệu bạc.
Số lượng đồ phung phí nhất của con, có lẽ chính là quần áo. Làm mẹ, hẳn không ai có thể kiềm chế nổi trước những bộ quần áo xinh xinh, đôi giảy nhỏ nhỏ đáng yêu hay chiếc mũ ngộ nghĩnh. Cứ tưởng tượng con mình trong những trang phục “thiên thần” đó là tôi lại không thể không…rút ví. Chưa kể những khi ngồi nhà lướt web, thấy bên nước ngoài có đợt sale đồ trẻ con, với tâm lý ham rẻ nên dù quần áo sale có những cái kích thước rất to nhưng tôi vẫn cố đặt mua cho con bằng được. Chính vì vậy, dù chưa chào đời nhưng tôi đã sắm đủ quần áo cho Bin đến khi con 3,4 tuổi. Bây giờ ngồi xếp lại, có nhiều bộ quần áo con chưa kịp mặc đã chật. Những đôi giày sơ sinh đáng yêu chưa kịp diện được là bao vì mới sinh chỉ toàn nằm nhà. Những chiếc yếm quấn cổ rõ điệu nhưng rồi lại chẳng tiện lợi và mềm mại bằng một chiếc khăn xô đơn giản.
Lại ngó sang đống đồ nhựa và những vật dụng sơ sinh. Cũng vì tâm lý sợ đến khi đẻ xong ở cữ không thể mua sắm nhỡ có thiếu gì lại rất bất tiện nên tôi sắm sanh cũng rất cẩn thận. Bình sữa mỗi loại tôi lại mua một cỡ, thìa cũng mua 5,6 kiểu thìa, máy tiệt trùng, máy hâm sữa tôi cũng đầu tư cho con của những nhãn hiệu tốt nhất ở nước ngoài. Vậy nhưng chẳng ai ngờ, sinh con xong tôi lại có…sữa mẹ. Vậy là toàn bộ số bình sữa, máy tiệt trùng cũng chỉ dung được vài lần. Chiếc máy hâm sữa thì tuyệt nhiên không đụng đến vì hoá ra, tôi cũng chỉ cần ngâm bình sữa mẹ vào cốc nước nóng vài phút là đã sẵn sàng cho con ăn.
Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả. Món đồ phí phạm và “tiếc của giời” nhất của tôi, chính là chiếc cũi rất to đang chiếm một vị trí to tưởng trong…góc nhà. Làm mẹ, tôi đã từng ước ao đến mê mẩn cảnh một em bé ngủ say như thiên thần trong chiếc cũi trắng tinh với những tấm chăn ngộ nghĩnh và xung quanh đầy nhóc gấu bông đáng yêu. Thực tế không như tôi mong đợi. Bin là em bé rất khỏ ngủ. Thêm vào đó, vì ti mẹ nên hồi mới sinh, hầu như đêm nào con cũng dậy 3-4 lần để rúc mẹ. Cho con ngủ trong cũi được 1,2 hôm đầu, lưng tôi đau như muốn sụm vì phải đứng lên ngồi dậy liên tục để bế con khỏi cũi. Các dây thần kinh cũng căng như dây đàn, mắt thâm quầng vì cả đêm trằn trọc lo con ngủ một mình có nguy hiểm không. Cuôi cùng, Bin bện mẹ, quen ngủ với mẹ còn cái cúi cũng rất nhiều ga gối đắt tiền thì lại bỏ không vì chẳng có ai…nằm vừa.
Chỉ tính riêng năm đầu nuôi con, số tiền tôi đã phung phí cho những món đồ không cần thiết cũng đã lên tới gần 30 triệu. Số tiền hai vợ chồng kiếm được mỗi tháng tuy cũng không phải là ít nhưng việc nuôi con tốn kém hơn quá nhiều so với những gì tôi tưởng tương. Giá như ban đầu biết tiết kiệm, số quần áo và vật dụng thừa thãi kia, tôi đã có thể đổi cho con được thêm biết bao hộp sữa, biết bao bịch bỉm. Làm mẹ lần đầu, quả thật quá dại.