Tôi căm ghét việc mình quát mắng con nhiều vô cùng và tôi biết thằng bé cũng vậy. Điều tồi tệ nhất tôi biết là bây giờ thằng bé đang copy lại hành vi của mẹ. Nó sẽ la hét và gào ầm lên để thu hút sự chú ý, điều rõ ràng được học hỏi từ tôi.
Sam – cậu con trai 3 tuổi ngồi trên bậc cầu thang khi tôi quỳ xuống buộc dây giày cho nó: “Con yêu mẹ”, thằng bé nói và ôm siết tôi thật chặt. Tôi cũng ôm trả lại con và đáp: “Mẹ cũng yêu con”. Thằng bé nhìn tôi với đôi mắt màu xanh lá mềm mại hỏi: “Vậy sao mẹ lại quát mắng con?”.
Tôi cảm thấy trái tim mình như sụp đổ. Tôi há hốc miệng khi cố tìm kiếm từ thích hợp và rồi sau đó im lặng. Tôi biết tôi la mắng bé rất nhiều và gần đây mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Và điều đó chẳng cần tới một nhà nghiên cứu để lý giải nguyên nhân tại sao. Tám tháng trước, cô con gái Matilda của chúng tôi ra đời và trùng hợp hoàn hảo với độ tuổi lên hai khủng khiếp của Sam.
Và dù tôi rất yêu thằng bé, khuôn mặt bé nhỏ tựa thiên thần của cậu bé thực sự có thể thử thách sự kiên nhẫn của một vị thánh. Và tôi là người đầu tiên thú nhận rằng tôi đối nghịch với sự thánh thiện khi cố giữ cho mình thật “cool”.
Kết hợp với việc Sam có một sở trường kỳ lạ có thể khiến tôi nổi cáu vì những chiêu trò của cậu bé. Tuy nhiên dù việc kiệt sức do thiếu ngủ vì đứa con mới sinh và bị chia đôi bởi hai đứa trẻ, điều đó cũng không thể tha thứ cho việc tôi quát và la mắng thằng bé rất nhiều lần.
Điển hình như việc thằng bé đòi tắm vòi hoa sen trong khi tôi không thể làm thế bởi lúc đó đang vướng bận Matilda và tin rằng nếu tôi để thằng bé làm như thế, con gái tôi sẽ trườn bò theo và bị ướt. Tuy nhiên, Sam lại tỏ ra cáu giận khi nó gào hét và dậm chân xuống nền nhà tỏ thái độ: Con muốn tắm vòi!” .
Tôi biết tôi nên tảng lờ nó. Tuy nhiên tôi lại quát: “Ngừng ngay! Con không thể tắm vòi. Giờ hãy tránh qua bên kia”. Tôi tiếp tục mặc đồ cho con gái khi thằng bé đứng ở góc phòng và gào hét khó chịu.
Trong thâm tâm, tôi biết cậu con trai tội nghiệp của mình chỉ muốn tắm vòi hoa sen và đang khóc lóc vì sự bất công của mẹ nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được cơn nóng giận. Cuối cùng tôi đột ngột hét lên: “Được rồi! Đi tắm vòi!”.
Tôi kéo cậu con trai đang khóc lóc vào phòng tắm và để bé đứng dưới vòi phun. Tôi rít lên: “Vui chứ? Tắm vòi của con thích chứ?”, “Vâng”, thằng bé đáp lại với tông giọng lí nhí. Đây cũng là lúc khiến tôi nhận ra bản thân mình độc ác tới nhường nào. Thằng bé chỉ mới 3 tuổi và tất cả điều nó muốn chỉ là được tắm vòi hoa sen và thực tế, điều này hoàn toàn có thể làm được.
Tôi cảm thấy tội lỗi khi nhìn con và tưởng tượng ra tôi là bà mẹ kinh khủng tới mức nào. Thông thường, tôi sẽ cuộn Sam trong chiếc khăn tắm trên đùi mình, âu yếm hôn hít bé và nói lời xin lỗi vì đã la mắng bé. Tuy nhiên, Sam hẳn đã biết đó là những lời xin lỗi vô nghĩa khi những trận la mắng mới của mẹ chỉ đến sau đó một thời gian ngắn.
Tôi kể với chồng mọi chuyện bởi anh hiểu và luôn khiến tôi cảm thấy tốt hơn nhưng cả hai chúng tôi đều biết sự thật là tôi không kiên nhẫn với Sam và điều đó ngày một tồi tệ. Sau ngày nói chuyện với chồng, cộng thêm một đêm mất ngủ với con, tôi lại là người khó chịu.
Lần này Sam bất chợt muốn ăn dâu tây cho phù hợp với bức ảnh dán trên vỏ hộp đồ ăn. Vì không có dâu tây nên tôi đã cố thay cho thằng bé những trái việt quất nhưng không được. Thay vì bình tĩnh tảng lờ yêu cầu của thằng bé hay cố gợi ý con thích cái khác, tôi lại nổi điên với con.
Mặt tôi đỏ bừng và ngôn từ cứ thế vuột ra: “Giờ hãy dừng lại ngay! Nếu con không ngừng gào hét, con có thể ngồi trong phòng khách đấy!” .Sam cũng ương bướng la hét giận dữ lại với tôi khiến tôi nhốt luôn thằng bé ở phòng chờ.
Matt đã khiển trách tôi vì điều này nhưng tôi to tiếng cãi lại rằng tôi sẽ không để Sam lớn lên mà vẫn cư xử trẻ con như thế. Tuy nhiên, khi bình tĩnh lại tôi mới ngẫm nghĩ ra người trẻ con là tôi mới đúng vì tôi đã cư xử rất tồi tệ. Đáng lẽ tôi nên nhẹ nhàng giải thích với Sam rằng chúng tôi không có dâu tây và hướng thằng bé chọn loại khác.
Tôi thấy mình la hét với con vài lần trong một ngày, dù đó chỉ là những chuyện lũ trẻ 3 tuổi thường làm như tảng lờ yêu cầu của cha mẹ là đi giày hay mặc áo khoác vào. Thật sự không có gì mệt mỏi hơn khi lặp đi lặp lại khoảng 2-3 lần yêu cầu “mặc áo của con vào” cũng như yêu cầu dọn dẹp, ăn trưa, đi ngủ với con.
Tôi luôn nổi nóng trách cứ mỗi khi con không nghe lời. Và khi cơn giận tiêu tan, tôi lại tự vấn bản thân về những lời nói và hành động trước đó, đặc biệt là với cậu con trai mà tôi hằng yêu mến. Tuy nhiên, mọi chuyên lại như cũ khi lần này liên quan tới việc đi vệ sinh của con trai.
Sam ngừng mặc bỉm cách đây 7 tháng và hoàn toàn có thể sử dụng bô hay nhà vệ sinh. Tuy nhiên vì quá ham chơi, ham xem ti vi hay chơi tàu điện tử mà Sam thường nhịn đi tiểu. Dù lúc quan sát con chơi, tôi biết con đang có nhu cầu đi vệ sinh và liên tục hỏi “Con có cần đi toilet không con yêu?” thì thằng bé đều trả lời là không và tay vẫn túm chặt đũng quần nó. Mỗi lần hỏi là mỗi lần lên giọng và cuối cùng thằng bé cũng thừa nhận nhu cầu của mình thì lúc đó lại quá muộn.
Tôi đã cố bình tĩnh và bỏ qua nhưng cứ 3-4 ngày Sam lại lặp lại chuyện đó khiến cái dây phơi quần áo của nhà kín mít. Tôi lại giận dữ la mắng Sam khi con làm ướt quần lần thứ 4 trong ngày: “Tại sao con không đi lúc mẹ hỏi?”, “Lúc đó con không buồn lắm” thằng bé nói một cách vô tình. “Nhưng mẹ đã hỏi con. Tại sao con không nghe mẹ nói?” tôi quát.
Tôi biết tôi không lên la hét với con khi nó không đi vệ sinh đúng lúc. Và bất cứ khi nào tôi mang những chiếc quần ướt của con để vào máy giặt, tôi không thể tin là mình lại ác với con như thế. Tôi thậm chí còn quát Sam nếu thằng bé ngã khỏi xe đẩy hay bị trượt ra khỏi ghế. Thay vì chạy tới chỗ con và phủi đất cát khi con ngã, tôi lại quát bảo nó tự đứng dậy và thôi làm trò.
Bởi thực tế thằng bé là đứa trẻ đáng yêu và chúng tôi đã rất vui vẻ bên nhau khi tôi không nóng giận. Nhưng những giây phút ấy ngày một ít và hiếm hoi.
Tôi căm ghét việc mình quát mắng con nhiều vô cùng và tôi biết thằng bé cũng vậy. Dường như tôi có một cái nút thắt trong bụng, trực chờ điều gì đó xảy ra là mất kiểm soát ngay. Điều tồi tệ nhất tôi biết là bây giờ thằng bé đang sao chép lại hành vi của mẹ. Nó sẽ la hét và gào ầm lên để thu hút sự chú ý, điều rõ ràng được học hỏi từ tôi.
Tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh. Chúng tôi được giới thiệu sử dụng một lọ đá cẩm thạch và thằng bé sẽ được tặng một viên cẩm thạch mỗi lần nó đi vệ sinh đúng lúc và một biểu đồ sticker cho việc tắm ngoan. Đây chỉ là những bước nhỏ nhưng chúng là cách tôi có thể kiểm soát cơn giận của mình.
Tôi vẫn la mắng thằng bé, đặc biệt mỗi khi tôi mệt mỏi hoặc khi thằng bé bướng bỉnh. Có lẽ tôi cũng nên lấy một sticker cho mỗi lần không la mắng con trong ngày, dù lúc này, bảng biểu đồ của tôi hoàn toàn trống rỗng.