Em không biết có thể sống nổi với người chồng rất hay nghe mẹ và em gái này không nữa.
Vợ chồng em yêu nhau cũng đến 3-4 năm mới tính đến chuyện kết hôn. Em là người gốc Hà Nội còn chồng thì ở tỉnh lẻ lên Hà Nội học và làm việc luôn tại đây. Chúng em quen nhau qua một người bạn mai mối, khi ấy em mới chỉ học đại học năm 2, còn anh đã đi làm được 5-6 năm. Anh hơn em tận 8 tuổi nên chững chạc và khéo chiều em lắm. Có lẽ vì thế mà ngay từ những ngày đầu quen nhau, em đã mê anh “như điếu đổ”.
Sau khi em ra trường và xin được việc, chúng em đã tính đến chuyện kết hôn. Anh cũng đã 30 tuổi nên gia đình mong có cháu bế lắm. Sau khi bố mẹ mua nhà xong cho anh ở Hà Nội, chúng em bắt đầu lo đến đám cưới. Những ngày đầu về sống cùng nhau, em thấy cả hai đều rất hợp. Tuy nhiên, mối bận tâm lớn nhất với em chính là cô em chồng. Bố mẹ chồng em thì vẫn sống ở quê nhưng vợ chồng em phải có tránh nhiệm chăm lo cho cô em gái của chồng bằng tuổi em. Đáng ngại là chồng em lại rất yêu thương và nghe lời cô em gái đó.
Về sống cùng nhau được tầm 3 tháng thì mâu thuẫn bắt đầu nẩy sinh. Cả 3 người trong nhà đều phải đi làm nhưng buổi tối về, tất cả mọi công việc đều đến tay em từ nấu cơm, rửa bát, giặt đồ đạc và cả chuẩn bị bữa sáng hôm sau. Cô em chồng không hề động chân tay đến bất cứ việc gì, cứ coi em như osin trong nhà vậy. Đó là khi em chưa bầu bí, em cũng đành im lặng để vừa lòng chồng và gia đình chồng. Thế nhưng vài tháng sau đó, khi em bầu bí vào rồi mà em chồng vẫn chẳng thay đổi. Đi làm về là cô ấy thay quần áo, tắm rửa rồi vất bộn bề trong nhà tắm. Sau đó lên phòng nằm xem phim cho đến khi em lên mời xuống ăn cơm. Ăn xong lại lên phòng mà chẳng thèm rửa bát, dọn dẹp giúp em. Nhiều khi em mệt quá còn phải kêu mẹ sang dọn nhà giúp.
Phục vụ em chồng tận tình thế nhưng cô ấy vẫn chưa hài lòng. Suốt ngày em chồng chỉ biết chê em nấu ăn không ngon, ủi quần áo không phẳng. Cô ấy còn mang những chuyện này nói trước mặt chồng em và điện về báo cáo với bố mẹ chồng em nữa chứ. Chồng em thì cứ cười trừ mà chẳng bao giờ góp ý với em chồng. Có hôm em nói những tật xấu của em chồng thì chồng dựng lông mày lên phản đối và bảo em chỉ biết nói xấu em chồng là nhanh. Để mọi chuyện êm đẹp, em lại nín nhịn.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn xảy ra khi hôm trước em có nhắn tin với mẹ nói xấu mẹ chồng. Em cũng không nói gì to tát mà chỉ kể rằng mẹ chồng không biết dậy con bà, để cô em chồng lười thế mà vẫn bênh vực. Em chồng chẳng biết bằng cách nào đó đã đọc trộm tin nhắn của em và gửi về cho mẹ chồng em xem. Bà ngay lập tức bắt xe lên Hà Nội rồi gọi em về nhà ngay trong khi em đang ở cơ quan làm việc chứ.
Vừa về đến nhà, bà đã tát em một cái giáng trời và nói bà đang dậy con dâu. Lúc đó có cả chồng và em chồng đứng đó nhưng chồng em không nói gì mặc dù em đang bầu bí, đang mang trong mình giọt máu của anh. Bà bảo em phải quỳ xuống xin lỗi bà và em chồng thì mới được tiếp tục ở lại trong ngôi nhà này. Em tức giận quá đã bỏ về nhà mẹ đẻ ngay trong tối hôm đó.
Thế mà 3 ngày sau chồng em vẫn chẳng nhắn tin, gọi điện gì cả. Khi em gọi điện lại, chồng vẫn tỏ ra thờ ơ, chẳng quan tâm gì đến cái thân bầu bí của em. Chồng bảo muốn mọi chuyện êm đẹp thì về mà quỳ xuống xin mẹ, anh không xin giúp em được. Nhưng em vô cùng buồn với cái thái độ thờ ơ của chồng. Đến khi sự việc xảy ra như thế này, em mới thấy chồng chỉ biết nghe mẹ và em gái. Cuộc sống tương lai còn bao chuyện khó khăn, rồi mâu thuẫn mẹ chồng, mẹ chông… em cứ phải chịu nhịn nhục thế này sao? 3-4 năm trời yêu nhau nhưng có lẽ bây giờ em mới hiểu được tính nết của chồng.
Ngay lúc này đây, em chỉ muốn bỏ chồng, làm mẹ đơn thân thôi. Em không muốn về căn nhà để phục vụ cho hai anh em nhà họ nữa. Mà lấy chồng cũng chỉ là để có con, em sắp đón con rồi, em cần gì hơn đây. Em chẳng nghĩ được gì sáng suốt hơn nữa các chị ơi?