Thu nhập hai vợ chồng cộng lại không nổi 20 triệu/tháng thì tốt nhất đừng cố đẻ mà làm khổ con.
Tôi thấy nhiều mẹ Việt có một “đức tính” rất xấu, đó là hay thích “GATO” (ghen ăn tức ở), thích con người ta cũng phải khổ như con mình chứ không ai muốn vươn lên để con mình được sướng như con người ta. Và bài tâm sự của một độc giả tôi tình cờ đọc được hôm qua, bài viết Chi 7 triệu/tháng cho con còn thấy có lỗi là một ví dụ rất điển hình.
Khi bắt gặp tiêu đề bài báo, tôi đã cảm thấy rất đồng cảm và muốn vào đọc, vậy nhưng đọc xong, theo dõi những bình luận “ném đá” của các mẹ ở dưới, tôi lại càng cảm thấy buồn cười. Làm mẹ, ai chẳng muốn cho con mình những gì tốt nhất? Và người mẹ trong bài viết đang muốn mang lại cho con những điều đó, có thể là bằng tiền đi chăng nữa, thì có gì sai? Hai vợ chồng tôi thu nhập thậm chí còn không bằng người mẹ trong bài viết đó (thu nhập của cả tôi và chồng khoảng 16 triệu/tháng) nhưng tiền tôi bỏ ra cho con, xin thưa, cũng không dưới 6,7 triệu/tháng. Vậy giải pháp của tôi là gì? Là tôi chỉ đẻ một đứa, và dành cho con những gì tốt đẹp nhất.
Theo tôi, nếu thu nhập hai vợ chồng cộng lại mà còn chẳng nổi 20 triệu/tháng thì tốt nhất đừng cố đẻ mà làm khổ con.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau đã được 6 năm, có với nhau một cô con gái xinh xắn năm nay 3 tuổi. Thời gian này, khi tôi cho Nhím vào mẫu giáo cũng là lúc tôi bắt đầu nhận được nhiều lời hỏi thăm xen lẫn giục giã của gia đình chồng cũng như bạn bè, họ hàng hai bên về chuyện khi nào “đẻ đứa nữa”. Đương nhiên, khi tôi nói rõ quyết định của mình rằng sẽ chỉ sinh một con, tôi đã vấp phải sự phản đối của rất nhiều người, đa số cho rằng tôi ham vui, lười đẻ, ích kỷ. Vậy nhưng mấy ai biết được nguyên nhân sâu xa đằng sau quyết định đó: Vợ chồng tôi tự thấy kinh tế của cả 2 chưa đủ vững vàng để có thể lo được cho cả hai con.
Tôi đã từng thấy rất nhiều gia đình, nghèo những vẫn cố đẻ 2 con, kết quả là sao? Bố mẹ phờ phạc, cãi nhau, xung đột liên miên về chuyện cơm áo gạo tiền. Bản thân đứa trẻ cũng không sung sướng gì hơn khi đi học lại thua bè kém bạn, mọi chuyện quần áo, ăn mặc, sách vở bút thước đều không được như bọn trẻ mong muốn. Vậy, ta đẻ con ra để làm gì khi không cho con được một cuộc sống đủ đầy? Nhiều người nói với tôi rằng, đẻ một đứa, rủi sau này nó tai nạn, bệnh tật, đi du học xa, theo vợ theo con…thì lấy ai phụng dưỡng ông bà? Đó có phải lý do các mẹ “thi nhau” đẻ 2 con khi tiền còn chưa đủ nuôi thân? Theo tôi như vậy mới là ích kỷ.
Tuy hai vợ chồng tôi thu nhập không cao, vậy nhưng để lo con con được 7 triệu/ tháng thì cũng không phải là không thể. Vậy nhưng nếu có hai con, mỗi bé nhà tôi sẽ chỉ có thể được 3,5 triệu/ tháng. Vậy là thay vì cho con dùng bỉm Nhật, các con tôi lại chỉ có thể dùng bỉm trần chất lượng “trời ơi”. Thay vì cho con dùng sữa Úc, các con tôi lại chỉ có thể uống sữa nội. Thay vì cho con mặc quần áo đẹp để tự tin với bạn bè, nó lại chỉ có thể mặc những bộ đồ xanh đỏ bán cả lố ở chợ. Thay vì cho con được học những trường mầm non, tiểu học chất lượng cao, tôi lại lầm lũi cho con hàng ngày cắp cặp đến “trường làng”, đến những nhà trẻ tư thục nơi không biết người ta liệu có bạo hành con mình hay không. Vậy là, theo các chị, tôi như thế có phải là đang để con mình phải chịu khổ hay không?
Sinh con mà không lo cho con được cuộc sống đủ đầy, tôi thấy áy náy và có lỗi với con lắm. Tôi muốn chỉ dừng lại ở một con để bé được ăn học đầy đủ, tử tế. Hiện Nhím nhà tôi đã được 3 tuổi, số tiền tôi chi ra cho con mỗi tháng bao gồm:
Tiền học mẫu giáo của con tại một trường mầm non song ngữ là 2 triệu/tháng. Ngoài ra, Nhím còn đang học một lớp múa tại Cung thiếu nhi, học phí 500 nghìn/tháng.
Về chuyện dinh dưỡng: tiền ăn mỗi tháng kể cả tiền hoa quả, váng sữa là 2 triệu/tháng (tôi chỉ mua cho con thực phẩm sạch tại siêu thị và hoa quả nhất định phải là hoa quả Mỹ). Thêm vào đó, tôi vẫn đang cho con uống sữa bột của Úc, một tháng hết 2 hộp, khoảng 1 triệu/tháng.
Tiền quần áo: Nhím là con gái nên tôi cũng rất chú trọng đến khoản ăn mặc, đầu tóc cho con. Có con gái bà mẹ nào chẳng muốn chưng diện? Tôi hay mua cho con hàng hiệu của các hãng nước ngoài, vậy nhưng tôi cũng chỉ săn những dịp sale, khuyến mại thì mới đặt về Việt Nam. Đồ mua chỉ khoảng 300 -500 nghìn một cái áo hoặc váy nhưng Nhím đi đâu cũng nổi bật, xinh xắn, ai nhìn cũng muốn bế muốn ôm. Tiền quần áo, giày túi cho con, tôi chi hết 1 triệu/tháng.
Tiền dự phòng: 1 triệu/tháng. Số tiền dự phòng này tôi dành để chi phí thuốc thang khám bệnh cho con. Những tháng không cần dùng đến, vợ chồng tôi sẽ lấy số này để đưa con đi chơi công viên, đi ăn một bữa ngon ngoài nhà hàng hoặc mua đồ chơi thông minh cho bé.
Tôi không quan trọng số lượng mà ưu tiên chất lượng. Có ít con, mình có điều kiện tập trung tối đa lo cho con tốt nhất để bé có thể phát huy mọi khả năng, kể cả về trí tuệ, thể chất và vẻ đẹp ngoại hình. Nhím hiện nay rất khỏe mạnh, thông minh, nhanh nhẹn, lễ phép và xinh xắn. Đó là điều khiến tôi mừng nhất và tôi đoán chắc bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng đều muốn vậy. Để được như thế, tôi nghĩ những ai chưa giàu thì đừng cố đẻ 2 con.
khanh van đã bình luận
Không ai lên án nếu bố mẹ có điều kiện về kinh tế có thể chu cấp cho con những gì gọi là tốt nhất,vì thế mới có phân cấp các tầng lớp trong xã hội,hàng hoá thực phẩm cũng nhiều loại để phù hợp với nhiều sự lựa chọn và khả năng kinh tế của mỗi người.Tuỳ theo khả năng mà lo cho con thôi chứ nhu cầu của con người biết thế nào là đủ,là tốt nhất?Các cụ đã có câu “ở bầu thì tròn,ở ống thì dài”,làm thế nào để phù hợp với điều kiện kinh tế của mình là được.Bạn nói con bạn vì chỉ uống sữa Úc,ăn hoa quả Mỹ,mặc đồ hiệu…mà trở nên nổi bật,xin lỗi bạn chứ có biết bao nhân tài sữa không có mà uống,quần áo chỉ vài bộ,thậm chí còn không được học hành đầy đủ mà họ vẫn trở nên nổi bật,khiến bao người ngưỡng mộ.Thật đáng buồn là cuộc sống mà bạn tạo dựng cho con của mình không có giá trị gì khác ngoài những sự phô trương về vật chất và hình thức,lâu dần hình thành cho bé lối sống ích kỷ đua đòi phải được dùng đồ này,phải được ăn đồ kia mà không cần biết gia đình có đủ điều kiện hay không?Bạn nói con bạn uống sữa Úc,mặc đồ hiệu 500 nghìn nên luôn nổi bật,nhưng lại có những bé uống sữa Mỹ và mặc đồ nghìn đô cơ,lúc đó con bạn có còn nổi bật nữa hay không?Đến lúc đó bé sẽ so sánh và đòi hỏi phải được bằng bạn này bạn kia mà bạn không đáp ứng được thì bạn tính sao?Đây mới là nguồn cơn của sự gato đố kị do chính bạn tạo cho con bạn đấy.Không con nào chê bố mẹ nghèo cả,một đứa trẻ cần nhất là được sống trong sự yêu thương,giáo dục những điều hay lẽ phải để có thể trở thành người tốt,có ích cho xã hội,được đáp ứng những nhu cầu về vật chất phù hợp với lứa tuổi và điều kiện gia đình và trẻ luôn cảm thấy hạnh phúc,vừa lòng với những gì mình có,vậy là thành công rồi.Đất nước còn nghèo,còn rất lâu mới bằng các nước phát triển khác,đừng cố thể hiện đẳng cấp chỉ bằng mấy cái vật chất hình thức đó kẻo có ngày trèo cao ngã đau bạn ạ!
me cun con đã bình luận
Nếu như theo bạn nói con bạn vì uống sữa Úc,mặc quần áo Mỹ,học trường song ngữ…nên con bạn luôn nổi bật,xinh xắn dễ thương,ngoan lễ phép thế thì những em bé khác uống sữa Việt Nam,mặc quần áo hàng chợ,học trường công nhà nước đều là những đứa trẻ xấu xí,không dễ thương,không ngoan,không lễ phép,đều là đồ bỏ đi sao?Đua đòi rồi quay ra khinh người khác (vì con người ta mặc quần áo hàng chợ,uống sữa nội…),đánh giá phiến diện chỉ bằng vật chất,bạn nên xem lại mình đi!
khanh van đã bình luận
Không ai lên án nếu bố mẹ giàu có có đủ điều kiện để dành cho con mình những thứ tốt nhất.Vậy mới có phân cấp xã hội,hàng hoá cũng đủ mọi chất lượng với nhiều mức giá khác nhau để phù hợp với mọi điều kiện của các tầng lớp xã hội.Các cụ đã có câu “ở bầu thì tròn,ở ống thì dài”,tuỳ vào khả năng kinh tế của mình mà lo liệu cho con mình tốt nhất có thể thôi.Nhu cầu của con người biết thế nào là đủ?Có thể con bạn uống sữa Úc,mặc đồ hiệu 500k,nhưng con người khác lại uống sữa cao cấp của Mỹ,mặc quần áo hàng nghìn đô,lúc đó thử hỏi con bạn so với con người ta có còn nổi bật nữa hay không?Đừng có đem những thứ về vật chất để đánh giá giá trị bên trong bạn ạ.Có những nhân tài lúc nhỏ không có cả sữa mà uống,quần áo chỉ vài ba bộ,có khi còn không được đi học mà sau này họ không hề thua kém ai,vẫn luôn nổi bật và được mọi người ngưỡng mộ.Thật đáng buồn là cuộc sống mà bạn tạo ra cho con bạn không có cái gì hơn ngoài những thứ đáp ứng về vật chất để con cảm thấy không thua kém bạn bè (đây mới chính là nguồn cơn của thói gato đố kị đó bạn) đến một lúc nào đó nhu cầu của bé sẽ vượt khả năng của bạn thì lúc đó bạn tính sao?Không có con nào chê cha mẹ nghèo cả,miễn là con được sống trong sự yêu thương,được dạy bảo những điều hay lẽ phải để phát triển nhân cách trở thành người tốt,có ích cho xã hội,được đáp ứng nhu cầu vật chất ở mức kinh tế gia đình cho phép,con luôn cảm thấy hạnh phúc,vừa lòng với những gì mình có,vậy là đã rất tốt cho con rồi.Việt Nam còn rất lâu mới theo kịp các nước phát triển khác bạn ạ,đừng cố trèo cao mà nghĩ rằng đó là đẳng cấp kẻo có ngày ngã đau.
mẹ bống nhím đã bình luận
càng nghe càng thấy con này đầu óc có vấn đề!
trana đã bình luận
Đọc bài này thấy thương con của bạn quá. Có người mẹ ko bình thường lại chảnh.
Me yeu con đã bình luận
Có lẽ bạn hơi bị ‘chuộng ngoại’ rồi đấy!! Nếu chỉ nhờ uống sữa Úc và xính áo quần Mỹ thì con bạn mới nổi bật với bạn bè thì bạn cần xem lại. Điều quan trọng của Người Mẹ là phải biết vén khéo thu chi nhưng vẫn cho con mình điều kiện tốt nhất trong khả năng.. Con gái tôi cũng 3 tuổi và cũng uống sữa nội, diện quần áo made in Vietnam nhưng luôn nổi bật trước đám đông, bạn ạ! Nếu Mẹ biết khéo chọn và có style riêng cho con mình thì đâu nhất thiết phải hàng hiệu. Từ nhỏ bạn đã tập cho bé xính hàng hiệu là bạn đang dạy con tính đua đòi đấy. Người Việt Nam! ưu tiên dùng hàng Việt bạn ạ, có thế thì kinh tế Việt Nam mới đi lên sánh vai… Bạn xem phim Korea thì thấy họ toàn xài sp made in Korea đấy! Người Việt Nam cũng nên có văn hoá tôn trọng hàng Việt, bạn nhé!!
Còn việc sinh con còn tuỳ hoàn cảnh mỗi người, ko thể có cái nhìn phiến diện như bạn được. Sau khi sinh thêm đứa thứ 2 họ lại có động lực phấn đấu tăng thêm thu nhập để lo cho con thì sao?! Chờ đến lúc có trên 20 tr mới sinh thêm con, lúc đấy lại ko sinh được..
P/S: thu nhập của chúng tôi trên 20 triệu đấy. Thời buổi kt khó khăn mà ai cũng vọng ngoại như bạn thì đất nước càng nghèo.