Trước khi có bầu, mẹ tưởng mình đã sẵn sàng đón nhận thiên chức làm mẹ. Nhưng cuối cùng mẹ hiểu rằng, dù có chuẩn bị kỹ càng như thế nào thì mẹ vẫn còn thiếu sót quá nhiều để hành trình 9 tháng 10 ngày của mẹ con mình suôn sẻ.
Hạnh phúc biết bao khi biết tin con đã thành hình. Vậy là ước mơ về ngôi nhà với tiếng cười trẻ thơ của ba mẹ đã trở thành hiện thực. Ba bỗng chốc kiêm nhiệm nhiều chúc vụ mới như vệ sĩ riêng, xe ôm riêng, chuyên viên massage… còn mẹ con mình trở thành những khách hàng đặc biệt của ba. Trong suốt những tháng đầu bị nghén, mẹ nôn ọe liên tục, ăn được rất ít và luôn trong trạng thái mệt mỏi, chán nản nhưng ba con rất khéo léo động viên mẹ vượt qua. Những lúc ấy, mẹ thấy an tâm và khỏe lên rất nhiều.
Khi mẹ bước sang tuần 16 của thai kỳ thì ba bị sốt phát ban cả tuần lễ. Ba quyết liệt “đuổi” mẹ ra khỏi phòng để tránh cho mẹ con mình bị lây ốm từ ba. Tự dưng lòng mẹ thấy xót xa và thương ba con vô hạn. Khi ba con bắt đầu dứt cơn sốt, những đốm ban dần biến mất, buổi sáng mẹ vẫn còn đi hái lá thuốc để chuẩn bị nồi nước xông cho ba con thì buổi chiều mẹ bắt đầu ngã bệnh, cơn sốt cao đùng đùng kéo đến mà mẹ không làm sao ngăn nổi. Dù đã “cách ly”, mẹ vẫn bị lây bệnh từ ba con.
Sức đề kháng của mẹ kém hơn ba nên yếu đi nhanh chóng. Những cơn sốt lúc nóng, lúc lạnh khiến mẹ kiệt sức gấp nhiều lần thời gian nghén. Nhưng điều mẹ lo lắng nhất là con có bị ảnh hưởng gì không? Mẹ thổn thức nói với ba rằng: “Anh ơi! Từ sáng em vẫn chưa thấy con cựa quậy như mọi khi”. Khi đó trái tim của cả ba và mẹ đều nhói đau vì thương con vô hạn. Ba siết chặt tay mẹ dịu dàng nói: “Con biết mẹ mệt nên bớt nghịch đấy thôi, em đừng lo lắng quá, anh tin con rất mạnh mẽ giống như em vậy nên mọi chuyện sẽ bình an”. Ba đưa mẹ đi khám để điều trị cho dứt cơn sốt nhưng bác sĩ bảo rằng, mẹ bị sốt trong giai đoạn này nên con có thể bị ảnh hưởng khi sinh ra, khiến mẹ rất lo lắng.
Con đã được hơn 17 tuần, mức độ nguy hiểm cao nhất có thể loại bỏ nhưng ba mẹ vẫn không thôi lo lắng. Ba con đã giấu nỗi lo ấy để làm chỗ dựa cho mẹ. Những đêm mẹ sốt, ba con vẫn nắm chặt tay mẹ và thủ thỉ rằng, mẹ phải lạc quan và tin tưởng để cho con luôn khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Dù như thế nào đi chăng nữa thì ba vẫn chờ đợi ngày con chào đời với tiếng khóc oe oe.
Khi mẹ khỏi bệnh, mọi người trong nhà đều không nhắc tới những điều xui xẻo hay lo lắng mẹ từng bị ốm như thế nào. Ai nấy đều mong chờ đến phút giây con bước chân vào đại gia đình nhà ta thật hạnh phúc. Khi cô y tá bế con ra cho người nhà gặp mặt, con mở to mắt tròn xoe nhìn một lượt gia đình mình, bà nội, bà ngoại và cuối cùng con dừng mắt nhìn ba. Ba con đã mừng vui và khóc lặng trong hạnh phúc vì niềm tin của ba và mẹ đã thành hiện thực.
Bây giờ, con gái của ba mẹ đã được hơn 2 tuổi, con nghịch ngợm, lém lỉnh và vô cùng dũng cảm. Dù bị ngã, bị tiêm đau, phải uống thuốc đắng… nhưng con vẫn luôn dũng cảm tự thực hiện, dù có khóc con cũng chỉ dấm dứt chút ít rồi lại cười tươi như hoa. Ba và mẹ vẫn luôn bảo nhau rằng, con gái được sinh ra từ niềm tin và sự lạc quan cho nên dù có gặp khó khăn, vất vả thế nào cũng mạnh mẽ bước qua để đi đến đích.