Tôi mồ côi cha năm lên bốn, mẹ đi bước nữa khi tôi học lớp hai. Tôi theo mẹ về sống cùng gia đình người cha dượng.
Tại nơi ở mới này, tôi sống chung với ba đứa trẻ khác là con cô Hai và cô Út, chúng nó trạc tuổi tôi chỉ chơi đùa và học. Còn tôi, ngoài việc học phải làm hết việc nhà và phụ mẹ bán hàng.
Xin lỗi trẻ con là chuyện không cần thiết?
Thế nhưng… trong nhà xảy ra chuyện gì thì tôi luôn là người hứng chịu những lời quở trách. Một lần, con cô út đi học về đã ăn hết đĩa bánh cuốn mà nội dành phần cho cha dượng tôi. Nội và cô lại nghĩ là tôi ăn nên không tiếc lời sỉ nhục tôi.
Mẹ tôi đi chợ về, không cần hỏi đã đánh tôi một trận nên thân vì tội “ăn hỗn”. Cho đến khi thằng bé bị đầy bụng và nôn ra toàn bánh cuốn, cả nhà mới biết tôi bị oan nhưng chẳng ai nói xin lỗi tôi, kể cả mẹ.
Lại có lần con trai cô Hai đang bơm nước máy vào hồ mà lại bỏ đi chơi, lúc đó tôi đang học bài ở trong phòng. Cô Hai ngủ dậy, thấy nước tràn, lao vào phòng mắng tôi là đồ hậu đậu. Lát sau, con cô ấy chạy về, hớt hải hỏi tôi đã tắt nước giùm chưa? Cô Hai ở gần đó chắc chắn có nghe thấy, nhưng rồi cô làm thinh chẳng nói gì, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Liên tục nhiều việc xảy ra như thế làm cho tôi thấy tủi thân vì mình không được tôn trọng trong gia đình.
Mẹ cũng thường hay mắng oan tôi, thậm chí đánh tôi khi có ai đó trong nhà phàn nàn tôi điều gì, khi biết mình sai, mẹ cũng chẳng bao giờ xin lỗi hay tỏ ra biết mình sai và an ủi tôi bằng cử chỉ yêu thương. Nếu mẹ không thể nói xin lỗi nhưng có những hành động như chuộc lỗi với con bằng tình yêu người mẹ, chắc tôi cũng sẵn sàng quên hết chuyện đã qua… Tiếc là mẹ không hề quan tâm!
Năm tôi mười bảy tuổi, cha dượng và mẹ đã mua được nhà riêng, lúc này gia đình tôi cũng đã có thêm em gái lên chín. Khi anh em xảy ra cãi nhau, thường mẹ luôn quy tội cho tôi, nên em tôi được nước lấn tới. Có lần, vì uất ức tôi hỏi mẹ “Tại sao mẹ trách mắng con khi con không có lỗi, vậy mà khi biết con bị oan, mẹ lại làm thinh cho qua?”. Mẹ quắc mắt nhìn tôi: “Vậy chứ cậu muốn sao? Không lẽ bảo tôi xin lỗi cậu?Làm gì có chuyện cha mẹ phải xin lỗi con cái chứ? Ấm ức một chút thì đã chết ai?”.
Câu nói của mẹ khiến tôi buồn suốt buổi, nhưng rồi cũng phải chấp nhận vì tôi biết sẽ không thể thay đổi được một khi người lớn đã quan niệm rằng chuyện xin lỗi con là không cần thiết… Phải chi mẹ tôi và những người mà tôi luôn coi như ông, bà, cô , chú…hiểu được rằng trẻ con cũng cần được tôn trọng và cần nghe lời xin lỗi khi bị mắng oan, sai thì hay biết mấy. Tôi chỉ ước gì mình có thể nhận được lời xin lỗi từ người lớn khi họ thấy mình sai, nhưng xem ra điều ước đơn giản đó khó thể thành hiện thực….