Sáng nay mẹ mỏi vai, đau bụng kinh khủng, hoảng hốt vào viện khám, bác sĩ báo mẹ bị động thai, họ trấn an rằng con giờ đã an toàn, rằng mẹ cần an dưỡng, nghỉ ngơi.
Mẹ đừng bỏ con…
Qua cơn hoạn nạn, mẹ thở phào nhẹ nhõm, tim mẹ thoáng bình an rồi lại đau thắt như ai đang cào xé. Mẹ nghĩ nhiều về những lần ly biệt, tiếng trẻ thơ đeo bám mẹ không nguôi – “mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con…”.
15 tuổi, mẹ bị bỏ rơi. Bà ngoại đi theo người khác, mẹ ở lại cùng người cha lãnh đạm và căn nhà hai tầng rộng toang hoác như một vết thương. 15 tuổi, người ta có những giấc mơ hồng, có tiếng cười trong veo như tiếng suối reo buổi sớm. Còn mẹ, mẹ có cơn ác mộng. Mẹ thường nằm mơ thấy mình vắt vẻo trên sợi dây thừng treo cổ. Có lẽ vì ban ngày, ý định đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí non nớt, mồ côi. Rồi mẹ cũng đi qua những ngày tháng ám ảnh, không có lần tử tự nào cả. Một đứa trẻ mãi chỉ là một đứa trẻ, ngây thơ và sợ sệt.
Mẹ lớn lên, mang trái tim tật nguyền. Mẹ ghim vào ký ức mình một đêm mưa tầm tã, bà ngoại thút thít hôn lên má mẹ, bảo mẹ phải ngoan, phải học giỏi, bảo đừng ra đầu ngõ tần ngần đứng đợi bà mỗi sớm, mỗi chiều nữa. Bóng bà khuất dần trong bóng đêm ngơ ngác, mẹ chạy theo chới với “Mẹ đừng bỏ con! Mẹ đừng bỏ con!”. Chẳng ai đáp lại mẹ ngoài tiếng mưa.
Tuần trước mẹ đi viếng em Bim. Em bị bệnh viện trả về. Em Bim bé bỏng, chẳng thể chống chọi nổi bệnh sởi. Trong đám tang con gái, dì Na cứ thều thảo “con tôi lúc hấp hối, nó gồng rít tội nghiệp lắm, bụng nó bé xíu cứ phập phồng, phập phồng, nó nhìn tôi ngây ngô, hốt hoảng, như muốn nói mẹ đừng bao giờ bỏ con…”. Đoàn đưa tang chẳng ai có thể cầm lòng, nước mắt rơi nhiều nhưng không làm trôi nổi cục đau tức ngẹn ứ trong lòng người làm cha làm mẹ.
Con nhớ không? Bà lão ăn xin hay ngồi ở đầu ngõ, mẹ con mình vẫn gặp mỗi sáng ra đường. Bà lão 84 tuổi gồng gánh nuôi đứa con mù hai mắt và mất một chân. Đau đớn lắm con ạ, khi nhìn đứa con mình tật nguyền, suốt đời mang theo vết thương kiếp trầm luân.
Những chiều tan sở sớm, mẹ thường ghé lại biếu bà hộp cơm hoặc ít đồng bạc, nghe bà tâm sự: “Con bác đêm nào cũng mê ngủ, nó choàng tay ôm cổ bác thật chặt, miệng ú ớ “mị ơi dừng bỏ con”, bác có chết cũng không bỏ nó, chỉ là có lần khổ quá mà lỡ thốt “biết thế ngày xưa tao bỏ mày”, từ lần đấy bác ân hận lắm, nghĩ đến lại đau lắm…”
Mẹ sững sờ nhìn người mẹ lưng còng, mắt nhăn nheo nhòe lệ. Bà nhìn vào khoảng trống nào mông lung lắm, chắc bà chợt nghĩ đến cái chết, nghĩ đến lúc bà xa rời cõi tạm, có đứa trẻ bơ vơ, ngọng líu ngọng lô “mị ơi dừng bỏ con, dừng bỏ con”.
Con của mẹ chưa chào đời, chưa thấu những nỗi đau. Mẹ đếm tháng đếm ngày, đợi con cất tiếng khóc inh ỏi. Mẹ dù sức hèn mọn, nguyện suốt đời sẽ dang tay che chở, để nỗi đau không chạm đến con, để thân thể và trái tim con mãi vẹn nguyên, an bình. Mỗi ngày mẹ sẽ ôm con thật chặt để con chẳng phải ngây ngô sợ sệt “mẹ ơi đừng bỏ con!”. Cầu mong trời đừng đang tâm tước bỏ ước mơ một người mẹ...