Học lớp 8, con đã bắt đầu thích một cậu con trai. Nhưng không ngờ mẹ lại sửng sốt, phản ứng gay gắt đến như vậy…
Người con trai ấy học giỏi, quan tâm và giúp đỡ con rất nhiều trong học tập. Con đã biết làm dáng, lén mẹ giặt quần áo đồng phục bằng xà bông thơm. Con nhiều lần lén ngồi vào bàn trang điểm của mẹ để tranh thủ dùng son phấn của mẹ. Con đã lớn rồi mẹ à! Con không còn là đứa trẻ sẵn sàng mặc những bộ đồ thùng thình. Con cũng không còn nói năng thoải mái, cười hết cỡ khi nghe một câu chuyện cười. Con gái mẹ đã biết cười duyên, biết nói năng nhẹ nhàng, biết e thẹn đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của bạn trai ấy.
Con biết, mọi tình cảm, niềm hy vọng, tình yêu thương bấy lâu nay mẹ đều dành hết cho con. Nhưng vừa xem xong dòng nhật ký của con, mẹ đã tỏ ra bất bình lớn tiếng:
– Trời ơi, mới tí tuổi đầu mà đã yêu đương thế này thì bỏ bê hết à? Ngày xưa mẹ ra trường đi làm rồi mới yêu bố con đấy. Yêu sớm để làm gì, hư hỏng hết.
Con đứng nhìn mẹ trân trân. Mẹ bảo rằng không thể nghĩ con lại yêu sớm đến như vậy. Rồi mẹ giảng giải cho con rằng nếu con học tốt, sau này vào được đại học, rồi có việc làm, có một chỗ đứng thì tha hồ kén chọn. Mẹ bảo con đừng “đốt” tuổi trẻ vào những chuyện yêu đương con nít.
Con cãi lại mẹ: “Con đã lớn rồi”. Mẹ trừng mắt: “Lớn gì mà lớn, giờ yêu vào để mà ăn quả lừa à?”. Rồi mẹ lôi ở đâu ra hàng tá câu chuyện buồn về yêu đương của tuổi mới lớn. Từ chuyện trên cơ quan đến trong sách báo, mẹ tìm mọi cách để giải thích cho con hiểu rằng: “yêu sớm bỏ sớm”.
Nhưng mẹ ơi, chỉ vì thái độ không thích của mẹ mà con đã bắt đầu biết nói dối. Con nói dối mẹ đi học thêm nhưng thực ra là đi chơi. Con giấu giếm điện thoại di động vì không muốn mẹ đọc được tin nhắn. Ngay cả khi đi tắm, con cũng phải kè kè cái điện thoại ở bên. Con giật thót mình khi mẹ bất ngờ vào phòng riêng của con. Con cất cuốn nhật ký vào hòm cá nhân chứ không để trên bàn nữa. Bởi vì con không muốn mẹ bước quá sâu vào cuộc sống riêng của con.
Con bắt đầu chán nản khi mỗi bữa ăn, mẹ lại giáo huấn: “Là mẹ đang cứu tương lai của con”. Rồi “cá không ăn muối cá ươn”. Con chỉ biết im lặng lắng nghe. Dường như mẹ đang cố nhồi nhét vào đầu con càng nhiều càng tốt.
Và chỉ vì không muốn mẹ buồn, con cứ nói dối hết lần này đến lần khác. Mẹ càng cấm đoán, càng “canh chừng” chặt thì con càng muốn “xổ lồng”.
Thực lòng con không muốn nói dối mẹ đâu mẹ à. Cũng tại hôm nào đi học về, mẹ cũng dò xét: “Dạo này có gặp thằng đó hay không đấy?”. Con lắc đầu, mẹ lại ngồi “lên lớp” cho con về việc con gái phải biết giữ mình, cả tin thì dễ bị lừa lắm. Con bị đau khi mẹ cứ gieo vào lòng con hình ảnh bội bạc của bố. Lúc nào mẹ cũng đem hình ảnh đã nhòe nhoẹt của bố ra để làm gương, rồi bảo con đừng có mà dại khờ. Vì không muốn vết thương lòng của mẹ lại đau nên con yêu lén lút, con sợ những giọt nước mắt của mẹ.
Nhưng hôm 20 tháng 10 vừa qua, bạn trai đến nhà tặng con bông hoa hồng và hộp quà nhỏ. Mẹ lớn tiếng mát mẻ và đuổi khéo bạn ấy về. Khi bạn con ra đến cổng, mẹ còn mắng vốn: “Tuổi còn nhỏ không học đi sau này có mà ăn bám bố mẹ à?”.
Con biết vết thương lòng của mẹ lớn quá. Hình ảnh của bố, sự phản bội của bố dành cho mẹ con mình vẫn còn đó. Nó gieo vào lòng mẹ niềm nghi ngờ trong tình yêu. Để rồi giờ đây, trong mắt mẹ, con như đang lao đầu vào ngõ cụt. Con biết mẹ lo lắng cho con. Nhưng chính sự “canh chừng” khắt khe của mẹ càng khiến con lún sâu hơn vào sự giả dối…