Với gần 80% game online có tính chất bạo lực, nhiều trẻ em đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến những hành vi “xử lý” kiểu giang hồ như trong trò chơi. Mỗi đứa trẻ “hỏng” vì game kéo theo một gia đình tan nát.
Đánh nhau, bỏ học, mắc bệnh trầm cảm, thậm chí giết người, cướp của vì chơi điện tử không còn là chuyện lạ. Khi sự việc xảy ra rồi, nhiều phụ huynh mới nhìn lại và thấy mình đã “không theo kịp thời đại” nên dù quan tâm nhiều đến con nhưng đã để game bạo lực lọt lưới.
Nỗi đau gia tộc
Cháu bóp cổ bà để lấy 44.000 đồng đi chơi game (Tống Văn Cường, SN 1991, ở huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định); giết cha chỉ vì bị cấm và không cho tiền chơi điện tử (Nghiêm Viết Thành, học sinh lớp 12, TP Hải Dương); đánh chết bà nội để lấy 200.000 đồng đi chơi game (Lê Quý Thông, SN 1994, thị trấn Ái Nghĩa, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam)… là những vụ việc đã được tòa án các tỉnh xét xử lưu động nơi đông người, như một biện pháp răn đe.
Với những biện pháp của dự thảo quy chế quản lý game online vừa trình Thủ tướng,hy vọng sẽ lập lại trật tự ở các tiệm net khi quy chế được ban hành |
Những bản án nghiêm khắc đã được tuyên và phía sau đó là một gia đình tan nát, không gì hàn gắn nổi. Bà Nguyên, mẹ của Nghiêm Viết Thành, đau đớn khi con trai nhận án tử hình vì đã giết cha. Gia đình bà Nguyên có 4 người thì nay chỉ còn mình bà ngày đêm tụng kinh, gõ mõ mong cho hương hồn chồng siêu thoát và đứa con trai được tòa phúc thẩm giảm án còn chung thân.
“Con trai thì đi tù rồi, còn con gái, cũng vì gia đình gặp chuyện đau lòng như vậy nên thi thoảng lắm mới về nhà. Coi như không tồn tại gia đình này nữa. Tôi đã chiều con, nghĩ rằng game có thể giúp cháu giải trí nhưng không ngờ cháu lại bị tác động đến như vậy” – bà Nguyên đau đớn nói.
Mới đây nhất, ngày 9-7, bốn đối tượng gồm: Hồ Nguyên Đạt (SN 1984, ngụ quận 3), Trần Thị Hồng Nhung (SN 1992, ngụ quận 10), Võ Thành Lợi (SN 1993, ngụ quận Tân Bình) và Nguyễn Việt Thắng (SN 1992, ngụ quận 10); trong đó Lợi và Thắng hiện là học sinh đang theo học lớp 11 tại Trường THPT Diên Hồng (quận 10) đã cùng nhau cướp tài sản để có tiền đi chơi game.
Chị K., mẹ của một trong bốn cháu, nói: “Cả họ nhà tôi không để con thiếu thốn thứ gì. Đi học, ăn mặc, cần gì đều cung cấp đầy đủ. Cháu cũng được dạy dỗ đàng hoàng. Vậy mà game bạo lực đã biến con tôi thành đứa con hư hỏng như vậy. Thôi, trong cái rủi cũng còn cái may, công an bắt được cháu lần này để gia đình còn kịp biết ngăn chặn. Nếu không có vụ việc này, chúng còn giết người, cướp của để có tiền chơi game thì cả họ nhà tôi chỉ có nước chui đầu xuống đất. Một đứa trẻ hư là nỗi đau của cả dòng tộc”.
Tán gia bại sản
Hai vợ chồng chị Vũ Thúy An (ngụ Thảo Điền, quận 2) thường đi công tác nước ngoài. Việc nhà giao cho bà ngoại và một người giúp việc chăm sóc hai con, trai 16 và gái 13 tuổi. Một ngày chủ nhật, chị Thúy An ở nhà, thấy có khách là hai người ở hiệu cầm đồ đến đòi tiền chuộc xe máy và xe đạp. Hai con chị đã đem xe đi cầm. Nay đến ngày không thấy trả tiền, chủ cửa hàng đến tận nhà đòi.
Lúc đó chị mới biết bàn ủi, máy sấy tóc, xe đạp, thậm chí cả kim từ điển, máy nghe nhạc của hai đứa con đều biến mất. Tra khảo mãi chúng mới khai đã đem bán lấy tiền để chơi game. Kiểm tra việc học thì thấy học lực yếu và hay bỏ học. “Vợ chồng tôi đi nước ngoài, cứ để mạng internet cho các cháu dùng, thi thoảng điện thoại, chat với bố mẹ. Không ngờ chúng toàn vào chơi game. Bao nhiêu tiền chúng đều đem đi mua thẻ chơi game, “rinh đồ” ảo trên mạng.
Không những thế, hai anh em thường xuyên đánh nhau, đòi xử lý con này, thằng kia, nghe phát sợ. Kiểm tra xem các cháu chơi game gì thì thấy toàn là đánh nhau, chém giết, thanh toán kiểu giang hồ. Bây giờ chồng tôi bắt tôi phải bỏ hẳn việc để ở nhà quản lý hai con, không thì chúng nó hỏng mất” – chị An lắc đầu ngao ngán.
Anh Nguyễn Văn Cẩn (Hải Phòng) có một cậu con trai hơn 2 năm nay chỉ chơi điện tử. Con anh chơi game nhiều đến mức không còn đi chơi đâu nữa cả, cứ bỏ học là ra tiệm net ngồi cả ngày. Ban đầu, gia đình anh còn dùng biện pháp mạnh, cấm ra khỏi nhà, ở nhà cũng cắt mạng, ngắt điện không vào máy tính. Nhưng cậu con 15 tuổi không có máy tính thì chỉ ngồi lì trong góc nhà, không ra ngoài, không nói qua nói lại một câu, bỏ ăn uống luôn. Vợ anh thương quá, lại đành cho con chơi tiếp.
Cứ như thế, đến nay cháu chỉ có game và game, không học hành mà cũng không ra khỏi nhà. Người duy nhất cháu nói vài lời là mẹ. Gia đình anh tìm hết mọi cách vẫn không ăn thua. “Không cho con chơi thì nó bỏ ăn, không ngủ. Nhưng nếu cho chơi, cũng chỉ toàn chơi những trò chém giết, đánh nhau, bắn nhau đầy bạo lực.
Nó càng chơi càng lầm lì hơn. Có hôm bị tôi mắng, nó xuống bếp lấy dao lên dọa sẽ xử tôi nếu tôi phá máy tính. Vợ chồng tôi đã nhiều lần đưa cháu đi Hà Nội để tìm cách chữa nhưng bác sĩ nói trầm cảm thì có cơ chữa được, chứ nghiện game thì rất khó. Tôi rất lo lắng vì game bạo lực thế này, có chữa được nghiện nó cũng sẽ ngấm vào tính cách của con tôi mất”- anh Cẩn lo lắng nói