Hôm qua đọc tâm sự của các mẹ về nỗi lo lắng khi sắp lên bàn đẻ, em thực sự rất đồng cảm. Đó là tâm lý chung của tất cả chị em trong thời gian mang bầu thôi. Hồi em mang bầu bé Sâu, em cũng sợ hãi nhiều lắm. Lúc chưa có bầu thì lo vô sinh, lúc có bầu rồi thì lại lo không biết con có phát triển khỏe mạnh không, đến lúc gần sinh thì lại lo đi đẻ. Nói chung là trong công cuộc “săn” một đứa con, chắc không khi nào bớt lo.
Em có bầu sau một năm kế hoạch. Em còn nhớ rất rõ cảm giác lần đầu tiên biết mình có thai sung sướng thế nào. Vốn là hồi đó em thả đến 2 tháng mà con yêu không về, lo lắng lắm, hồi hộp lắm nhưng cũng may yêu không bắt mình đợi quá lâu. Tháng đó em chậm kinh nguyệt đến 5 ngày, em cũng không hy vọng gì nhiều vì chu kỳ kinh nguyệt của em không đều như các mẹ khác, việc chậm “đèn đỏ” là bình thường. Sáng đến cơ quan, chị đồng nghiệp ngồi cạnh nhìn em có vẻ mệt mỏi rồi phán rằng: “Mày có bầu rồi hả?”, em chột dạ. Thế là tối về mua liền 3 hộp thử thai. Không chờ đợi được lâu, vừa về đến nhà em đã vào luôn nhà vệ sinh để thử. Lóng nga lóng ngóng cầm que thử thai trên tay mà em run bắn, kết quả không như em mong đợi: 1 vạch.
Sáng hôm sau, em tiếp tục thử 2 que còn lại vì người ta thường bảo thử buổi sáng sớm là chính xác nhất. Lần này thì niềm vui đã đến, dù vạch thứ 2 khá mờ nhưng đủ để thông báo cho em biết, công cuộc “săn Rắn” của vợ chồng em đã thành công.
Trộm vía em thuộc tuýp người có sức khỏe tốt lại chẳng nghén ngẩm gì nên em ăn uống được và cân nặng cũng cứ tăng vù vù. Vậy nhưng điều đáng buồn là lần nào đi siêu âm, bác sĩ cũng kết luận con em bị nhỏ hơn so với chuẩn. Em lo lắng lắm vì sợ con yêu có vấn đề gì bất thường. Thế là càng cố gắng tẩm bổ. Cũng may đến tháng thứ 8 thì không bị bác sĩ chê nữa.
Thế nhưng cũng từ thời gian đó em lại phải đối mặt với nỗi lo mới. Hồi em mang bầu những tháng cuối cũng là lúc chị gái em sinh nhóc thứ 2. Lần đầu chị phải sinh mổ do thai ngôi ngược, lần này sau 5 năm chị quyết định đẻ thường nhưng ca sinh nở của chị được đánh giá là quá khó. Em bé không tụt xuống dưới, hông mẹ lại nhỏ nên các bác sĩ phải sử dụng đến phương pháp forcep để kéo bé ra. Chị đau đẻ 3 ngày mới được gặp mặt con. Ngày trước mẹ sinh em cũng khó khăn thế nên em càng lo lắng vì em nghe mọi người nói chuyện sinh nở con gái thường giống mẹ và chị gái.
Đem lo lắng này chia sẻ với các chị cùng cơ quan, thật may là có chị đã mách cho em một cách rất hay để giúp sinh thường dễ. Em thì cũng không tin tưởng những phương pháp dân gian lắm nhưng nghĩ cũng chẳng hại gì nên em ghi nhớ lại. Chị ấy dặn là đến lúc thấy cơn đau chuyển dạ thì lấy nước lá tía tô đun sôi để uống, sẽ giúp cổ tử cung mở nhanh và giúp bé dễ dàng chào đời.
Em nghỉ làm trước ngày dự sinh 2 tuần vì nghe người ta nói con đầu mà nhất là con trai sẽ dễ sinh sớm. Thế mà em chờ đợi mãi vẫn chẳng thấy dấu hiệu đau đẻ. Đến đúng ngày dự sinh thì nhưng cơn đau râm ran bắt đầu xuất hiện. Ghi nhớ lời chị đồng nghiệp em nhờ chồng lấy ngay mấy mớ tía tô đã để sẵn trong tủ ra rửa sạch đun sôi lấy nước uống. Em còn để cả vào chai mang theo đến bệnh viện. Chắc mới chỉ uống khoảng 1 lít thì những cơn đau của em trở lên kinh khủng, lên lên giường khám, bác sĩ bảo em đã mở 10 phân. Thật may là em không bị đẻ rơi con. Em rặn có 3 phát nữa là con yêu chào đời. Thật nhanh phải không các mẹ? Em thấy ca sinh nở của mình như thế là quá nhanh rồi đấy. Từ lúc đau đẻ đến khi con chào đời vừa tròn 3 tiếng. Chứ như nhiều mẹ ở trong viện đau đến 2-3 ngày, chỉ tưởng tượng thôi em đã sợ…
Sau sinh em vội nhắn tin cảm ơn chị đồng nghiệp. May mà có chiêu của chị đã giúp em dễ dàng đón Sâu như thế. Các mẹ bầu hãy ghi nhớ lấy chiêu này nhé, đẻ rất nhanh mà chẳng đau đớn nhiều. Em thấy rất hiệu quả.