Dịch đau mắt đỏ đang vào những ngày đỉnh ở Hà Nội và đã “đổ bộ” đến cả Tp.HCM. Ở bất cứ nơi đâu tôi cũng thoáng thấy một, hai người đang đeo kính đen. Vào thang máy công ty: có, ngồi ăn phở ngoài quán: có, đi siêu thị mua đồ: lại càng có. Không chỉ người lớn bị, bệnh đau mắt đỏ còn lan rộng đến cả trẻ em. Lo lắng cho Miu sẽ bị lây đau mắt đỏ, tôi đã “ban hành” lệnh cấm trong cả nhà không được đưa Miu đến chỗ đông người, đồng thời ngày nào cũng nhỏ nước muối cho bé. Vậy nhưng cuối cùng, tôi vẫn chẳng bảo vệ được con.
Lây bệnh
Thứ sáu tuần trước, như thường lệ, tôi đèo Miu ra quán cháo sườn đầu ngõ ăn sáng rồi đưa con đi làm. Vừa gần đến nơi, thấy bác cháo sườn đang đeo một cái kính đen to sụ, tôi buồn tê tái cõi lòng. Vậy là dịch đau mắt đỏ đã chính thức xuất hiện ở khu phố. Quay lại nịnh Miu là thôi hôm nay Miu cầm tạm bánh ngọt với sữa vào lớp cô cho ăn, tôi cười trừ rồi cáo bận với bác cháo sườn. Vậy là Miu đành bỏ cháo sườn tạm mấy hôm vậy. “Cho an toàn”, tôi tặc lưỡi.
Tưởng vậy là xong, chiều đến đón Miu ở lớp mẫu giáo, tôi vô tình nghe được cô giáo đang nói chuyện với một ông bố của học sinh trong lớp. Cô bảo “Bé nhà mình đang hơi có biểu hiện của đau mắt đỏ. Em thấy một bên mắt cháu hơi đỏ. Mai anh cho bé nghỉ học ở nhà nhé”. Mới chỉ vậy thôi mà vị phụ huynh kia giãy nảy, ông bố đó bảo cả nhà anh ta ai cũng bận bịu, mai không ai nghỉ việc ở nhà trông con được. Nói rồi cương quyết bảo cô giáo mai vẫn trông con giúp mình. Nghĩ cô giáo lo xa, cũng là chuyện nhà người ta, tôi quay ra bế Miu rồi hai mẹ con về nhà.
Vậy nhưng không hiểu sao tối hôm ấy, Miu đột nhiên rất hay lấy tay dụi mắt, một bên mắt phải hơi đỏ lên. Tôi lo Miu bị đau mắt đỏ nhưng nói với ông xã thì anh lại gạt đi, bảo “Em lại thần hồn nát thần tính”. Nghĩ mình cùng hơi lo xa, tôi nhỏ mắt bằng nước muối cho Miu rồi giục con lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau, gọi con dậy đi học, tôi hoảng hốt khi thấy chỉ qua một đêm, sáng hôm sau hai mắt Miu dính đầy ghèn vàng. Con liên tục kêu nhức mắt rồi khóc lóc om sòm. Đưa Miu đi rửa mặt xong, tôi thấy hai tròng mắt con đỏ lựng. Thôi! Thế là Miu đã chính thức bị lây đau mắt đỏ.
Đi khám
Cũng như bao bà mẹ hiện đại khác, việc đầu tiên tôi làm khi biết con bị đau mắt đỏ không phải là bế Miu đến viện mà là vội vã lao ngay….lên mạng. Vào internet, facebook và các trang forum của các bà mẹ, tôi ráo riết tìm hiểu các cách chữa đau mắt đỏ cho trẻ em. Thôi thì mỗi người một ý, mỗi người một đơn thuốc khác nhau khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Rút kinh nghiệm từ những vụ việc tự chữa bệnh cho con ở nhà rồi thành biến chứng nguy hiểm, chồng tôi dứt khoát không cho vợ tự chữa bệnh cho con. “Nặng nhẹ gì thì đến viện khám là biết liền.” anh nói. Tôi không đồng tình “Giờ ra viện mắt đông đúc lại toàn bệnh tật, con có không ốm cũng thành ốm mất. Đi viện làm gì”. Cứ thế, hai vợ chồng dùng dằng hết gần nửa ngày trời. Miu thì vẫn không có chuyển biến gì.
Cuối cùng, con nghỉ học, vợ chồng nghỉ làm, cả gia đình tôi lóc cóc đưa nhau đến Viện mắt Trung Ương. Viện mắt đông thật, vừa vào gửi xe, tôi đã thấy ngay anh bảo vệ bệnh viện đang…đeo kính đen. Vậy là bảo vệ của viện mắt cũng bị lây đau mắt đỏ. Tôi quả thật chẳng biết nên cười hay mếu.
Vào xếp hàng, lấy số rồi hai vợ chồng tôi đưa Miu đến phòng khám số 2 để chờ tới lượt. Trong phòng chờ cũng đang có rất nhiều người đến khám đau mắt đỏ. Người lớn có, trẻ con có, trẻ sơ sinh 5,6 tháng cũng có. Tuy số thứ tự của Miu vẫn còn khá xa nhưng vì là trẻ con, các y tá và bác sĩ ở Viện mắt luôn ưu tiên các bé được khám trước người lớn. Sau khi soi đèn, khám mắt cho Miu, bác sĩ kết luận Miu chỉ bị đau mắt đỏ nhẹ, kê đơn thuốc nhỏ mắt rồi dặn hai vợ chồng cho bé về nhà nhỏ mắt theo hướng dẫn trong đơn.
Về nhà
Để dỗ dành Miu nín khóc, tôi và chồng “đầu tư” cho cô nàng hẳn một chiếc kính đen màu hồng hình mickey cực yêu. Miu thấy kính xinh thì thích thú lắm, quên hẳn chuyện bị đau mắt, cũng không đòi bỏ kính ra nữa. Vậy là yên tâm một phần. Việc thứ hai: Để Miu không lây cho các bạn ở lớp mẫu giáo, tôi cũng đã gọi điện xin phép cô cho bé nghỉ học vài hôm.
Về đến nhà, tôi lập tức lau dọn lại nhà cửa sạch sẽ, thay toàn bộ khăn mặt của gia đình và đánh dấu riêng khăn, chậu rửa mặt của Miu để tránh lây nhiễm. Hàng ngày, trước và sau khi tra thuốc nhỏ mắt cho Miu, hai vợ chồng đều rửa tay sạch sẽ. Kiên trì giữ gìn vệ sinh và nhỏ thuốc cho con hàng ngày, chỉ sau 2 hôm, mắt Miu đã đỡ đỏ rất nhiều và đến ngày thứ 4 thì khỏi hẳn. Khỏi phải nói, hai vợ chồng mừng đến thế nào. Hóa ra, bệnh đau mắt đỏ cũng không phải là quá khó chữa.
Tôi thấy nhiều chị em vì sợ đưa con đi viện đông đúc rồi lây bệnh nên mặc dù con đau mắt đỏ rõ ràng những vẫn cố tự chữa ở nhà. Một số lại còn định áp dụng những mẹo vặt dân gian như xông lá trầu hay đắp lá cây sống đời lên mắt trẻ. Điều này là vô cùng nguy hiểm vì rất dễ xảy ra biến chứng khiến trẻ có nguy cơ bị mù vĩnh viễn.
Dịch đau mắt đỏ đang lan rộng, chị em hãy là những người mẹ thông thái để có kiến thức phòng và chữa bệnh cho trẻ cũng như có trách nhiệm bảo vệ sức khỏe cho cả cộng đồng.