Tôi luôn tự trách mình tồi tệ khi không dành nhiều thời gian để chơi với cô con gái bé nhỏ trong khi con bé luôn cảm thấy hào hứng, hài lòng với 45 phút ít ỏi chúng tôi có được đó.
Đó là một ngày trời mưa và trong lòng tôi đầy cơn giận dữ. Tôi cộc cằn và dường như mất hết sự kiên nhẫn. Tôi đã dành cả ngày dài để tự trách móc bản thân vì đã không là một người mẹ, người vợ tốt.
Cuối kì là thời điểm tất cả các thành viên trong gia đình đều được nghỉ. Công việc của tôi có thể làm ở nhà và chồng tôi là một thầy giáo. Điều đó có nghĩa đây sẽ là cơ hội để tất cả thành viên trong gia đình có thể dành thời gian nghỉ ngơi bên nhau. Ngoại trừ hôm nay, tôi cảm thấy hoang mang vì tôi đã không hoàn thành mọi việc tốt như mong đợi, và ngôi nhà giống như một “chiếc nồi áp suất” đầy hơi của “cáu gắt và tâm trạng tồi tệ” lúc nào cũng có thể nổ tung.
Ngày hôm nay thực sự là một ngày rất tồi tệ.
Đến khoảng 2 giờ chiều tôi cảm thấy dường như phát khóc. Tôi đã không hoàn thành công việc, đứa con gái 3 tuổi dường như buồn chán và cố gắng thu hút sự chú ý của mẹ, đòi mẹ phải quan tâm đến nó trong khi chồng của tôi thì đã mệt mỏi rã rời và không thể đưa ra ý tưởng chơi gì để làm hài lòng con bé. Tôi đã phải bỏ dở công việc đang làm từ một tiếng trước đó để cố gắng dỗ con bé ngủ trưa.
Tôi cảm thấy buồn chán, tức giận với con bé, với chồng mình. Hơn hết là cảm giác tức giận và buồn chán với bản thân.
Khi đến giờ đi ngủ tôi biết ngày hôm nay mình đã thất bại hoàn toàn. Tôi âm thầm nguyền rủa bản thân mình đã không làm tốt mọi việc và không làm hài lòng tất cả mọi người – những người quan trọng nhất đối với tôi. Một sự thất bại ghê gớm. Nhưng lúc đó con bé đột nhiên quay sang mẹ và nói: “Con đã có một ngày tuyệt vời mẹ ạ. Cảm ơn mẹ!”
Câu nói đó của con đã “đánh gục” tôi…
Tại sao những người mẹ chúng ta lại chỉ tập trung nghĩ về những điều tồi tệ mình đã làm mà không để ý đến những thành công nho nhỏ chúng ta đã làm được trong ngày. Tôi luôn tự trách mình tồi tệ khi không dành nhiều thời gian để chơi với cô con gái bé nhỏ trong khi con bé luôn cảm thấy hào hứng, hài lòng với 45 phút ít ỏi chúng tôi có được đó.
Vì thế tôi quyết định nhìn lại một ngày đã qua, nghĩ về những thành công mà tôi đã làm được thay vì những lỗi lầm.
Dưới đây là những điều tôi đã làm được trong ngày hôm nay:
Tôi đã nói với con gái mẹ yêu con, ít nhất là 15 lần trong ngày.
Tôi đã chạy lại ôm con bất cứ khi nào con bé yêu cầu “Mẹ ơi, bế con”.
Thay vì để cho con bé ngồi lỳ 3 tiếng đồng hồ trước màn hình ti vi, tôi đã sáng tạo ra một trò chơi có liên quan đến các con số và chữ cái trong bồn tắm – đó là một sự thành công lớn về giáo dục trong ngày hôm nay.
Tôi vẫn cố gắng đưa con đi chơi công viên, dù trời hôm nay đổ mưa.
Tôi đã cười thật sảng khoái trước những câu chuyện đùa mà con bé kể.
Tôi đã cùng con hát vang trong lúc đang tắm (dù lúc đó tôi chỉ thực sự muốn ngồi thảnh thơi trên ghế sofa và thưởng thức một ly rượu vang).
Tôi đã làm “máy bay” cho con, đã đưa con bé lên vị trí cao nhất tôi có thể và “bay” vòng quanh nhà nhanh nhất như tôi có thể cho đến khi lưng của tôi mỏi nhừ.
Tôi đã đọc truyện cho con bé nghe trước giờ đi ngủ…
Tôi đã làm tốt và tôi sẽ lại nói với con bé rằng ngày mai sẽ lại là một ngày tuyệt vời….