Sắp đến mùng 8/3 rồi mà các mẹ vẫn bế tắc quá! Biết mua gì tặng cô giáo con cho hợp lý với số tiền ít ỏi của mình đây. Các mẹ hãy tham khảo bài viết dưới đây nhé!
Chiều mẹ tới trường đón, thấy Be cười toe và miệng ríu rít: “Hôm nay con và các bạn tập múa để biểu diễn ngày 8/3 đó mẹ, vui ơi là vui! “ Mẹ mỉm cười xoa đầu, hỏi han về tiết mục văn nghệ mà con đang tập. Chợt con níu áo mẹ lắc lắc: “À mẹ nhớ phải mua cả quà cho cô giáo, mẹ nhé. Mẹ đừng mua mỗi hoa như năm ngoái, các bạn lại cười con…!”
Câu cuối giọng con như chùng lại, phụng phịu, khiến mẹ chợt thấy chút chạnh lòng… Chà, nhanh thật, mới đó mà đã đến mùng 8/3 nữa rồi.
Hèn gì mẹ thấy ngoài đường bắt đầu tấp nập những hàng hoa tươi! Mẹ lẩm nhẩm tính số tiền còn lại mà hơi lo lắng, làm sao đủ để mua được quà tặng cô giáo của con như các bạn đây? Năm nay, dù nghèo cũng không thể để con ôm mỗi bó hoa tới được. Cứ nghĩ tới vẻ mặt buồn bã và giọng thút thít của con vì bị bạn bè trêu chọc năm trước, mẹ lại thấy xót ruột và thương con vô cùng.
Hít thật sâu, mẹ tự nhủ đầy quyết tâm rằng nhất định năm nay sẽ phải cố gắng lo cho con được bằng bạn bè. Ngày lễ tôn vinh phụ nữ của cả đất nước mà, mẹ cũng muốn mua quà, mua hoa để con chúc mừng cô lắm! Dù mẹ thì chẳng bao giờ có mùng 8/ 3 cả… kể từ khi ba rời bỏ mẹ con mình.
Ba đem những bó hoa để tặng cho 1 người phụ nữ khác. Cứ nghĩ đến là nước mắt mẹ lại rơi, may mà con ngồi sau nên không thấy được. Mẹ thì không bao giờ muốn con biết mẹ khóc, con còn bé mà, mẹ muốn dành cho con toàn những nụ cười thôi.
Hơn ba năm rồi nhà mình chỉ có mẹ và các con. Không có ba, mẹ gắng lao đầu vào kiếm tiền mà cuộc sống vẫn cứ thiếu trước hụt sau. Lúc nào mẹ cũng chỉ ước kiếm đủ tiền để lo cho con và em Bê, vậy mà sao khó quá! Cứ đến dịp lễ tết là mẹ lại lo lắng nhiều hơn, nào là mua quà gì, và làm sao có tiền để mua được,… như một vòng luẩn quẩn vậy.
Đôi lúc mẹ cảm thấy thực sự mệt mỏi, nhưng rồi nghĩ tới các con, mẹ lại đầy quyết tâm, tự nhủ phải cố gắng, cố gắng, cố gắng!…
Nhưng dù cật lực làm việc thì số tiền lương ít ỏi mẹ kiếm được cũng chỉ tạm đủ để chi trả cho quá nhiều khoản phải tiêu hàng ngày. Nào là tiền nhà, tiền điện nước, tiền ăn, tiền sữa,… rồi còn phải tích cóp một khoản để đóng học cho các con nữa. Thế nên nhà mình đâu có dư dả gì.
Lâu rồi, mẹ cũng chẳng có khái niệm về ngày lễ nào dành cho mình nữa. Có những lúc trên đường, thấy người ta tấp nập chọn hoa, bất chợt mẹ cũng muốn tự mua cho mình một bó thật đẹp. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoảng qua rồi bị dập tắt ngay, mẹ biết rằng với mẹ, điều đơn giản đó giờ đã thành xa xỉ.
Còn 3 ngày nữa là tới 8/3 rồi mà mẹ vẫn bế tắc quá! Mẹ không biết nên mua gì cho hợp lý với số tiền ít ỏi còn lại. Một món quà xoàng xĩnh quá thì không được, vì mẹ lo rằng lỡ điều đó có thể khiến con bị nhìn với một ánh mắt ‘kỳ thị’, mà con thì vốn là đứa bé khá nhạy cảm.
Mẹ đã nghe các cô, các bác trên cơ quan kể nhiều về chuyện tặng quà “bé” cho cô nên cô không vui như thế nào rồi. Vậy nên mẹ lo lắm! Nhưng để mua một món “tươm tất” một chút có lẽ mẹ sẽ phải bớt tiền ăn của con, tiền sữa của em Bê đi mất. Ôi, mẹ phải làm sao đây?
Phải chi những ngày này, mẹ cũng được hân hoan chờ đợi một món quà nho nhỏ, một bó hoa thật tươi. Hay chí ít cũng được thong thả dắt con đi chọn lựa một món quà thật ưng ý cho cô giáo nhỉ? Thương con quá! Vì mẹ nghèo…